Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:22
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

267. Vị tướng trên điểm tướng đài là ai?

Đối với một người mắc bệnh sạch sẽ nhẹ như Quân Văn mà nói, bị phân tới dọn chuồng thú chẳng khác gì lấy mạng hắn!

Suýt nữa thì nôn ra tại chỗ!

Thế mà còn bị nghi ngờ là làm biếng, bị tiểu tổ trưởng Hồ Lâm phạt chạy mười vòng quanh chuồng thú.

Mới tới chưa quen ai, Quân Văn nào dám phản kháng, đành phải cúi đầu nhận số mệnh.

Hắn vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi, vậy mà lại có cả đống người kéo tới vây xem, chỉ trỏ chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

Ngay cả đám linh thú trong chuồng cũng thò đầu ra nhìn, con nào con nấy ngao ngao la to như đang cổ vũ.

Quân Văn: muốn ch.ết!

Từ khi quen tiểu sư muội đến nay, hắn chưa từng thảm đến thế này!

Lúc cầm chổi lên lần nữa, mặt Quân Văn không khác gì kẻ ra pháp trường.

Hắn không thể mãi dựa vào tiểu sư muội được, đến lúc phải tự mình trưởng thành rồi!

Cắn răng nhịn ghê tởm, hắn rốt cuộc cũng hoàn thành xong công việc.

Sau đó, chủ động tìm đến tiểu tổ trưởng Hồ Lâm.

Đầu tiên là nhận sai, sau đó là khen ngợi "lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng, thủ đoạn phi phàm".

Vốn định âm thầm tặng đối phương chút lễ vật, ai dè từ lúc vào truyền tống trận đến nay, không mang theo được gì từ bên ngoài, đành phải trông cậy vào… mồm mép.

Quân Văn liền đem toàn bộ kỹ năng "phóng cầu vồng" học được từ Phượng Khê ra xài một lượt.

Hiệu quả thấy rõ ngay, Hồ Lâm đổi thái độ liền, còn hào phóng truyền thụ cho hắn mấy bí kíp lau dọn.

Nhờ vậy, Quân Văn cuối cùng cũng đứng vững trong tiểu tổ dọn dẹp.

Hồ Lâm còn mờ ám nhắc khéo: “Ân giáo úy của chuồng thú dường như không ưa ngươi lắm, cẩn thận một chút thì hơn.”

Quân Văn nghe xong muốn nghẹn ch.ết tại chỗ.

Hắn mới vào, căn bản đâu biết “Ân giáo úy” là cái thá gì, sao tự dưng lại bị ghét?

Chẳng lẽ… do mình quá anh tuấn?

Làm người ta ghen ghét?

Ngay lúc Quân Văn còn đang trăm mối tơ vò, một người chạy tới truyền lệnh: Thiên tướng đại nhân sẽ tiến hành điểm binh, toàn bộ Quân Nhu Doanh lập tức tập hợp tại giáo trường!

Hồ Lâm nhỏ giọng bảo: “Chức vị thiên tướng của Quân Nhu Doanh bỏ trống đã lâu, giờ trên mới chịu phái người xuống.”

Quân Văn vừa hỏi mới biết, Quân Nhu Doanh vừa mệt, vừa khó lấy lòng, người người đều né như tránh ôn thần, thành ra chức thiên tướng vẫn trống mãi.

Hồ Lâm còn đặc biệt dặn thêm: “Điểm binh phải cẩn thận từng chút một, sai chút là mất mạng như chơi.”

Quân Văn vội gật đầu tỏ vẻ “đã khắc ghi trong lòng”.

Mới vào doanh trại đã bị đánh hai mươi quân côn, giờ không cẩn thận thì khác gì đầu gỗ?

Tuy mới vào có ba ngày, nhưng Quân Văn cảm giác như đã sống mấy đời.

Lúc xếp hàng nhìn thấy Ngụy Duệ và đám người cũ, hắn suýt rưng rưng xúc động — thân thiết quá đi mất!

Nhìn Ngụy Duệ mặt xám mày tro, cả đám đều ủ rũ như rau héo, Quân Văn tự nhủ: “Cũng đúng, ma cũ bắt nạt ma mới, ai cũng phải có thời gian thích nghi.”

Nghĩ vậy, trong lòng hắn bỗng… lâng lâng.

Dù gì cũng bị đánh hai mươi gậy, nhưng giờ cũng coi như đứng vững gót chân.

Nói đi nói lại, dọn chuồng thú cũng không quá tệ… tuy hơi bẩn, nhưng không mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-267.html.]

Quan trọng nhất là — không nguy hiểm, quá tốt rồi!

Hắn cúi đầu ngửi ngửi tay áo.

Tuy đã dùng thanh khiết thuật mấy lần, vẫn thấp thoáng có mùi khó nói.

Nhưng mà không sao hết!

Chút mùi này có là gì!

Ngay lúc đó, Quân Văn thấy phía trước có hai tu sĩ bước lên điểm tướng đài — một người mặc hắc khải, người còn lại bạc giáp sáng choang.

Quân Văn hỏi nhỏ, mới biết người mặc hắc giáp kia là Hoắc Đô úy, chức cao hơn Ân giáo úy nửa bậc, thấp hơn Thiên tướng nửa bậc.

Nhưng khoảnh khắc giáp bạc xoay người lại, Quân Văn trợn tròn mắt!

Phượng Khê?!

Dù đổi dung mạo, hắn chỉ liếc một cái đã nhận ra, vì trên đời này, không ai có ánh mắt đầy mưu mô như nàng!

Quân Văn kinh hãi cực độ.

Tiểu sư muội thế quái nào lại trở thành tu sĩ giáp bạc?

À đúng rồi! Trước đó ở di tích, có giọng nói hùng hồn tặng nàng một bộ chiến giáp bạc, bảo đem chôn dưới bia anh linh.

Chẳng lẽ… nàng lấy bộ giáp đó, giả danh lừa bịp thành thiên tướng của Quân Nhu Doanh?!

Gan lớn đến mức nào chứ?!

So với màn Toan Nghê rống thiên, chuyện này còn to gan hơn gấp bội!

Nhưng… nàng làm cách nào vậy?

Luyện Khí tầng sáu mà làm thiên tướng, ai tin?!

Quân Văn nhìn Phượng Khê trên đài uy phong lẫm liệt, lại nhìn Ngụy Duệ và đám người ủ rũ dưới sân, lại cúi đầu ngửi tay áo mình…

Rõ ràng cùng nhau vào doanh, có người làm cu li sửa đồ, có người chùi chuồng thú, có người đứng trên đài làm đại ca!

Cùng là người, sao số phận lại khác nhau đến thế?!

Ngay lúc Quân Văn còn đang ngẩn ngơ, Hoắc Đô úy cất giọng:

“Vị này chính là Khâu thiên tướng…”

Quân Văn thầm lẩm bẩm: Khâu thiên tướng? Là "cầu thiên tướng" thì có!

Tiếp đó là nghi thức điểm binh đơn giản, chủ yếu là duyệt đội ngũ.

Quân Văn không luyện qua nhưng đội hình đơn giản, đi theo Hồ Lâm là được.

Sau cùng, Khâu thiên tướng – chính là Phượng Khê – hắng giọng nói:

“Chư vị tướng sĩ, bởi vì thiên tướng Quân Nhu Doanh bỏ trống đã lâu, mới sinh ra nhiều suy đoán.

Kỳ thực, bản tướng đã sớm nhận mệnh lệnh. Chẳng qua thời gian trước do chiến đấu trọng thương, nên phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Như các ngươi thấy, nay tu vi của ta chỉ là Luyện Khí kỳ, chính là vì thương thế vẫn chưa khỏi hẳn…”

Quân Văn: “…”

Lừa trời gạt đất đến mức này…

Thì ra là lấy lý do “trọng thương” để giả bộ mới Luyện Khí kỳ, qua mặt mọi người!

Chiêu này, cũng chỉ có tiểu sư muội mới nghĩ ra được!

Quân Văn trước giờ vẫn rất tin tưởng nàng, nhưng lúc này, hắn vẫn cảm thấy tin chưa đủ!

Về sau, dù tiểu sư muội có nói trăng là hình vuông, hắn cũng gật đầu tin sái cổ!

Loading...