Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 279

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:44:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

279. Nổ đi mà! Nhanh lên chớ!

Trì Mộc ban đầu còn cười cười, nhưng ngay sau đó đã lạnh mặt:

“Ngươi lại giở trò gì nữa đấy?”

Phượng Khê thở dài:

“Ta thật lòng đó! Ta là người mềm lòng, yếu dạ, nhìn ngươi bị hành như vậy ta chịu không nổi!

Người đâu! Phế luôn tay chân hắn, nhét giẻ vào miệng hắn cho ta, rồi thả ra!”

Trì Mộc:

“…”

Ngươi m.ẹ nó đang giỡn mặt ta à?!

Tay chân thì bị phế, miệng thì bị nhét vải, vậy ta còn ch.ết kiểu gì nữa?

Ch.ết vì tức hả?!

Ngụy Duệ và đám người kia ra tay cực kỳ gọn gàng, chưa đầy chớp mắt đã làm đúng như lời Phượng Khê.

Trì Mộc tuy là được thả, nhưng nằm im không nhúc nhích nổi tí nào.

Hắn trợn trừng mắt nhìn Phượng Khê, ánh mắt đầy thù hằn.

Phượng Khê vẫn tươi cười:

“Ngươi trừng ta cũng vô ích thôi! Nếu ánh mắt giế.t người được, chắc mộ phần ta đã mọc cỏ xanh mướt rồi!

Mà nói chứ, đầu óc ngươi không động được hả?

Tuy tay chân bị phế, lại không cắn lưỡi ch.ết được, nhưng mà ngươi vẫn có thể… tự bạo đan điền mà?!

Tự nổ một phát, vừa được toại nguyện mà ch.ết, lại tiện thể kéo theo tụi ta ch.ết chung, lời quá còn gì?

Ngươi nổ đi! Vừa khéo làm dịu cái không khí ngại ngùng này!”

Trì Mộc vẫn nằm đó, bất động như khúc gỗ.

Phượng Khê nhướng mày:

“Nổ đi mà! Nhanh lên chớ! Hay ngươi sợ ch.ết? Không giống ngươi nha, chẳng phải ngươi có thể sống lại sao?

Hay là… để ta đoán xem… có phải tự nổ đan điền rồi là đi luôn không sống lại được?

Hoặc cũng có thể… các ngươi thật ra không thể tự nổ đan điền?”

Ánh mắt Trì Mộc thoáng co rút.

Phượng Khê hiểu ra ngay.

Mấy tên bên Thiên Khuyết Minh này đúng là không thể tự bạo đan điền.

Tất nhiên, không thể kết luận vội. Phải kiểm chứng thêm đã.

Thế là nàng lôi thêm mấy tù binh khác ra tra hỏi, phản ứng của bọn họ cũng bị động y chang.

Phượng Khê lóe lên một ý tưởng.

Nàng liền cho người mời Nhan tướng quân vào lều.

Thật ra Nhan tướng quân vẫn luôn ở ngoài đại trướng, chứ không thì Phượng Khê đâu dám cho Trì Mộc tự bạo!

Tên kia là Nguyên Anh hậu kỳ đó, nếu thật sự nổ thì mọi người còn chẳng kịp chạy!

Sau khi Nhan tướng quân ngồi xuống, Phượng Khê nói:

“Lần sau đánh với bọn Thiên Khuyết Minh, nhớ giữ lại hơi thở cho chúng một chút!

Chỉ cần bọn chúng còn sống thì không sống lại được, vậy là đỡ bao nhiêu công sức!

Trước ta còn lo nếu dồn ép quá, bọn chúng sẽ tự bạo đan điền trước, giờ thì khỏi phải lo nữa rồi.”

Nhan tướng quân chậc lưỡi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-279.html.]

“Nói thì nghe hay đấy, nhưng lúc đánh nhau làm sao kiểm soát được?

Loạn chiến, đao kiếm vô tình, bắt sống còn khó hơn g,iết ch.ết gấp bội!”

Phượng Khê cũng thấy phiền toái, đành tùy cơ ứng biến trên chiến trường.

Vừa tiễn Nhan tướng quân đi, Vạn Khánh Chúc đã hí hửng xuất hiện.

Chưa thấy người đã nghe tiếng cười trước.

“Tiểu Khâu à, lần này ngươi lập công lớn đó nha!

Tuy Tiên Phong Doanh của ta có vài huynh đệ bị thương, nhưng ít ra toàn mạng trở về!

Ta quê mùa, không nói lời hoa mỹ, tặng ngươi ít đồ chơi nhỏ, cầm mà chơi!”

Nói rồi dúi vào tay Phượng Khê một cái nhẫn trữ vật.

Phượng Khê mở ra xem, toàn là chiến lợi phẩm.

Trong đó có cả mấy cái bình sứ nàng và Quân Văn từng giành được ngoài chiến trường.

Nàng trước đó còn thắc mắc: "Ủa, đan dược ở Cửu U khan hiếm vậy, bọn Vạn Khánh Chúc lấy đâu ra mấy món lợi hại này?"

Giờ mới vỡ lẽ, hóa ra là cướp của bọn Thiên Khuyết Minh.

Phượng Khê xua tay:

“Không lấy đâu! Ta tuy tham tiền, nhưng vẫn phải có nguyên tắc chớ!”

Vạn Khánh Chúc không lay chuyển được, bèn móc từ nhẫn mình ra một khối đá sáng long lanh.

“Cái này là Vân Mộng Thạch, ta lượm được lúc đi ngang qua.

Không có tác dụng gì to tát, nhưng chiếu sáng thì ngon nghẻ! Cầm chơi đi!”

Phượng Khê nhìn khối đá phát sáng trong tay Vạn Khánh Chúc mà mắt sáng rỡ.

Ô hay, dùng cái này giả làm vòng sáng của bọn Thiên Khuyết Minh thì chuẩn bài còn gì?!

Càng nghĩ càng thấy hời, nàng lập tức gọi Cảnh Phong vào lều.

Gã này khéo tay, lại biết điêu khắc.

Phượng Khê sai hắn tán nhỏ Vân Mộng Thạch, rồi khâu vá vào lưng áo, đế giày và đồ trang sức.

Mặc thử vào, soi gương, quả nhiên sau lưng phát sáng một vòng nhàn nhạt!

Phượng Khê cười phá lên:

Bọn Trì Mộc không phải giấu kỹ cái quang hoàn kia lắm sao?

Ta đây liền trà trộn vào giữa bọn ngươi luôn cho biết mùi!

Tự mình làm, không phiền tới ai hết!

Nàng lại sai Cảnh Phong giấu các viên đá kỹ hơn, tránh bị phát hiện.

Cảnh Phong nát óc làm cho “thiên y vô phùng”, nhưng trong lòng thì… rối bời.

Mình là dòng chính Cảnh gia Nam Vực, cũng được xem là nhân tài trong đám người trẻ.

Thế mà từ khi gặp Tiêu Hề Hề… à không, Phượng Khê, thì lòng tự trọng coi như tiêu tan.

Không chỉ đổi nghề thành điêu khắc, giờ còn chuyển hẳn qua… khâu vá!

Đúng là: Không phải điêu khắc sư biết tu tiên thì không phải là thợ may giỏi!

Phượng Khê thấy hắn khâu tốt, bèn chọn thêm hai bộ y phục Thiên Khuyết Minh từ đống chiến lợi phẩm cho hắn sửa lại.

May mà đá Vân Mộng còn dư, khâu xong hai bộ vẫn còn một ít.

Phượng Khê thu hết vào nhẫn trữ vật, để dành dùng sau khi bị rơi rớt gì thì vá lại.

Chuyện này nàng cũng chẳng nói với Nhan tướng quân, đã lừa địch thì lừa cho trót, “người một nhà” cũng đừng nên biết!

Phượng Khê nghĩ còn phải chuẩn bị thêm nữa, thế là bắt đầu đi “hóa duyên” mấy vị thiên tướng.

Chiến lợi phẩm lần này chia khá nhiều, đúng là lúc "lông dê dày nhất" để mà… xén! =)))

Loading...