Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 286

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

286. Tiểu Khâu đúng là đầu óc còn thơ ngây chưa khai mở mà!

Phượng Khê quyết định diễn cú chốt để tiễn tiểu phẩm này về cõi hư không.

Vì thế, nàng chống eo mà bắt đầu mắng trời mắng đất!

“Lũ phế vật điểm tâm của Thần Ẩn Quân kia, mở tai ra mà nghe cho rõ!

Thiên Cơ Doanh bọn ta là thiên chi kiêu tử, các ngươi mà dám đấu với bọn ta thì chỉ có kết cục tan xương nát thịt thôi biết không?!”

“Các ngươi thử soi gương mà tự soi xét lại mình xem, cũng dám mơ tranh cao thấp với bọn ta ư?

Thần Ẩn Quân các ngươi sớm muộn gì cũng bị bọn ta tiêu diệt sạch, cả người thân bạn bè của các ngươi cũng sẽ ch.ết dưới kiếm của bọn ta!

Ngay cả lũ nhóc vắt mũi chưa sạch của các ngươi cũng đừng mong sống sót!”

“Cái tên họ Khâu kia, lúc sống thì cũng ra sức khoe khoang lắm!

Kết cục thì sao?

Chẳng phải cũng bị bọn ta một kiếm tiễn về trời rồi đó sao!

Nàng ngu ngốc như thế, ch.ết sớm một ngày là bớt hao linh khí một ngày!”

Đám tướng sĩ của Thiên Cơ Doanh đỏ mắt một mảnh!

Tiếng chửi của Phượng Khê không những không làm họ lung lay ý chí, mà còn khiến lòng hận thù với Thiên Khuyết Minh bốc cao ngùn ngụt.

Không ít người trừng trừng nhìn nàng, hận không thể băm vằm nàng thành vạn mảnh.

Quân Văn đứng bên cạnh đổ mồ hôi hột vì lo, trong lòng run rẩy: Tiểu sư muội này đúng là đỉnh cấp kéo thù hận, không ai địch nổi!

Nhan tướng quân không nhịn nổi nữa, phất mạnh soái kỳ, xông về phía địch như một cơn lốc!

Phía Thiên Khuyết Minh, lão giả áo đỏ cười khinh miệt, cũng phất kỳ nghênh chiến.

Hai bên lập tức hỗn chiến.

Một số người bên Thiên Khuyết Minh cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí có kẻ ngất xỉu tại chỗ.

Tướng sĩ Thiên Cơ Doanh nhìn nhau ngơ ngác!

Gì đây? Các ngươi định ăn vạ giữa chiến trường à?

Nhưng cũng chẳng còn thời gian nghĩ nhiều, ngất xỉu càng tốt, cứ thế bắt sống luôn!

Cùng lúc đó, Nhan tướng quân đã giao thủ với lão áo đỏ.

Lão áo đỏ hôm qua không uống rượu, vốn tưởng không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng cảm thấy bất thường, trong lòng dâng lên điềm báo chẳng lành, toan tính lui quân.

Ngay khoảnh khắc đó, Phượng Khê đã lặng lẽ vòng ra phía sau hắn.

“Đại nhân, ta đến giúp ngài một tay!”

Lão áo đỏ nhíu mày: Không lo đi nghiên cứu kiếm trận, mò đến đây xem náo nhiệt gì?!

Vừa định quát lớn, Phượng Khê đã vận thần thức hóa thành cục gạch to, nhắm ngay vòng nguyên thần sau lưng hắn mà phang xuống!

Lần đầu tiên nàng dùng thần thức công kích, động tác còn hơi vụng về, nhắm vòng sáng sau lưng mà nện, cuối cùng… lại nện trúng mông.

Vòng nguyên thần ở sau lưng lão giả tắt phụt, lão lập tức… quỳ rạp xuống!

Nhan tướng quân ngẩn người: Đây là chiêu thức mới gì thế?

Nhưng lão không bỏ lỡ cơ hội, một kiếm đ.â.m thẳng qua vai đối thủ, m.á.u tươi phun thành vòi.

Phượng Khê sợ bị lão c.h.é.m nhầm, vội vàng hét lên:

“Tướng quân, là ta! Tiểu Khâu đây!”

Nhan tướng quân: “…”

Phượng Khê không dừng lại, tiếp tục nện gạch vào đầu lão áo đỏ!

Cục gạch này, là vì những huynh đệ Thần Ẩn Quân đã ngã xuống!

Cục gạch này, là vì vạn sinh linh đã uổng mạng!

Cục gạch này, là vì chính nàng mà phang!

Cục gạch này, là thay Ngũ sư huynh mà phang!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-286.html.]

Lão áo đỏ bị đánh từ trước mặt đến sau lưng, hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Vòng nguyên thần tan biến, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật và một thanh linh kiếm.

Nhan tướng quân trợn tròn mắt!

Thế là… chủ soái bên địch bị nàng gi.ết rồi?!

Phượng Khê quay lại, lôi kéo Nhan tướng quân, rạng rỡ như báo công:

“Tướng quân, ngài xem, đây là giang sơn ta đánh cho ngài đó!”

Lúc này, Thiên Cơ Doanh đã chiếm thượng phong tuyệt đối.

Đại đa số người của Thiên Khuyết Minh đều bị bắt sống, chỉ còn vài tên may mắn không uống rượu còn đang hấp hối vùng vẫy.

Nhan tướng quân vẫn đang trong trạng thái há hốc mồm.

Phượng Khê sợ ảo cảnh sắp tan, bèn tranh thủ nói ngắn gọn mọi thông tin về nguồn gốc và điểm yếu của Thiên Khuyết Minh.

Nhan tướng quân nghe mà mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc.

Tuy Nhân tộc không tinh thông công kích bằng thần thức, nhưng Ma tộc lại có vài chiêu, chỉ cần thời gian, tất có thể phát huy tác dụng.

Đánh bại Thiên Khuyết Minh đã không còn xa!

Phượng Khê lại nói thêm vài câu, sau đó tiến tới đám tù binh, “vung” đại gạch, từng tên từng tên mà phang vào vòng nguyên thần!

Nhan tướng quân bung thần thức nhìn cảnh ấy, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Cho đến khi thấy trên mặt cục gạch… có vẽ hình con rùa:

“…”

Tiểu Khâu, quả nhiên là đầu óc trẻ con chưa khai mở mà!”

Phượng Khê vẫn tiếp tục vung gạch, mặc dù thần thức đã bắt đầu đau nhức, nàng vẫn không chịu dừng.

Nàng muốn đám súc sinh Thiên Khuyết Minh này bị đánh tới mức không còn dũng khí sống sót!

Không rõ đã phang bao lâu, bỗng nàng nghe thấy một giọng nói âm trầm vang lên:

“Ngươi rất đắc ý đúng không?

Chỉ là chút thủ đoạn mưu mẹo thôi!

Các ngươi dù giãy giụa thế nào, vẫn chỉ là lũ kiến hôi.

Đợi chờ các ngươi chỉ có cái ch.ết, nhận mệnh đi!”

Phượng Khê mất kiên nhẫn:

“Đừng lảm nhảm nữa, ch.ết lẹ đi!”

Có vẻ bị chọc giận, giọng nói trở nên méo mó:

“Ngươi tưởng những gì mình thấy, mình biết, mình đoán chính là sự thật ư?

Ngươi mãi mãi không biết vì sao Thiên Khuyết Minh lại đặt chân tới Cửu U đại lục… càng không biết…”

Lời còn chưa dứt thì ngừng bặt.

Phượng Khê nghiến răng: nàng ghét nhất kiểu nói chuyện nửa chừng thế này!

Đúng lúc đó, nàng nghe thấy Nhan tướng quân gọi mình:

“Tiểu Khâu…”

Phượng Khê ngẩng đầu nhìn về phía ông.

Nhan tướng quân ánh mắt hòa ái, nhìn nàng như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng:

“Tiểu Khâu, cảm ơn ngươi. Chúng ta đã chờ đợi hàng triệu năm, cuối cùng cũng có thể được giải thoát.”

Phượng Khê định đáp lại, nhưng phát hiện bản thân không thể mở miệng.

Nhan tướng quân nhìn nàng, ánh mắt ấm áp như thể đã chờ nàng suốt ngàn năm.

“Tiểu Khâu, chúng ta mệt rồi.

Nhưng không hối hận.

Tuy không thể chiến thắng, nhưng chúng ta đã cản được bước chân của chúng.

Chính vì thế mà hôm nay mới có thể gặp được các ngươi.

Hài tử, tất cả… giao cho các ngươi rồi!”

Ngay sau đó, cảnh vật trước mắt Phượng Khê bắt đầu vỡ nát… rồi tan biến.

Loading...