Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:46
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
287. Chủ nhân, ngoài ngươi ra thì còn ai làm được nữa?!
Một lúc lâu sau, Phượng Khê mới phát hiện mình đang đứng ngay chỗ lúc trước đã biến mất.
Không biết từ bao giờ, nước mắt đã chảy đầy mặt.
Nàng luống cuống tay chân lau đại nước mắt, ngơ ngác sững sờ.
Nàng... vì sao lại khóc?
Phải rồi, lúc trước bọn họ ở đây thu thập Hỏa Tủy, sau đó có người đột ngột biến mất.
Rồi sau đó... nàng giống như... một con gà mái già, dắt theo một đám gà con, vịt con, ngỗng con...
Sau nữa thì sao nhỉ?
Sao nghĩ mãi không nhớ ra nổi?
Lúc này, Quân Văn và những người khác cũng lần lượt xuất hiện xung quanh.
Ai nấy đều mang vẻ mặt mù mịt.
Như thể đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại chẳng nhớ nổi điều gì.
Phượng Khê cực kỳ ghét cái cảm giác bị người ta xóa ký ức thế này, bèn lập tức tra xét nội thức.
Rất nhanh, nàng phát hiện trong thần thức mình có một khu vực nhỏ xíu bị thứ gì đó giống như phù văn linh tinh phong tỏa.
Trò này… chắc là phong ấn thần thức rồi?!
Ngay khi nàng còn đang cân nhắc phá phong ấn kiểu gì, đám ngọc giản trôi nổi trong thức hải đã chen chúc nhau bay tới, đồng loạt đập vào phong ấn.
Trong nháy mắt, phong ấn tan thành từng mảnh nhỏ, bị bầy ngọc giản tranh nhau “cắn nuốt” sạch sẽ.
Phượng Khê: “……”
Không bàn chuyện "ăn" đồ vật vớ vẩn này, lũ ngọc giản đó rõ ràng có thể sớm phá phong ấn từ đầu, tại sao cứ phải đợi nàng phát hiện rồi mới chịu ra tay?
Rõ ràng là… tranh công mà!
Rốt cuộc nàng đã nuôi dưỡng ra lũ kỳ quái kiểu gì vậy trời?!
Nhưng hiện giờ nàng cũng không rảnh so đo với bọn chúng. Những chuyện xảy ra trong ảo cảnh khiến lòng nàng trĩu nặng.
Dù là ở bất cứ cảnh giới nào, người hy sinh vì bảo vệ quốc gia đều xứng đáng được kính ngưỡng.
Nhan tướng quân và các chiến sĩ chẳng những khi còn sống đã đổ m.á.u chinh chiến, sau khi chế.t vẫn dùng cách của mình để bảo vệ Cửu U đại lục.
Anh linh ngã xuống, tinh thần bất diệt!
Cửu U đại lục… rất có thể chính là đại lục nơi nàng đang đứng này.
Tuy không rõ sau khi Thần Ẩn quân liều ch.ết phản công đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua những nơi tĩnh mịch đã phát hiện, có thể đoán rằng: ắt hẳn vẫn có kẻ tiếp bước, ngăn chặn bước chân xâm lược của Thiên Khuyết Minh.
Lúc gian nguy, luôn có người đứng ra.
Tre già măng mọc, không sợ ch.ết, không sợ đau!
Phượng Khê lại nhớ đến lúc ảo cảnh sắp tiêu tan, có một giọng nói lạnh lẽo vang lên, bọn họ đến Cửu U đại lục, dường như không phải để tranh đoạt tài nguyên.
Vậy thì… vì điều gì?
Một tia giật mình xẹt qua đáy mắt nàng.
Sau khi người của Thiên Khuyết Minh ch.ết đi, sẽ sinh ra luồng “khí tĩnh mịch”.
Chẳng lẽ mục đích thật sự của bọn họ… chính là thứ khí tĩnh mịch ấy?
Phượng Khê lạnh mặt, sát ý ngùn ngụt. Dù mục đích của các ngươi là gì, chỉ cần dám động đến quê hương ta, dù ở xa cũng phải giế,t!
Nếu bọn chúng chưa đạt được mục đích, nhất định sẽ còn quay lại!
Vì vậy việc cấp bách hiện giờ là: khiến các thế lực cùng nhau phá bỏ định kiến, liên thủ chống địch!
Ngoài ra, cần phổ biến rộng rãi phương pháp công kích bằng thần thức.
Một khi Thiên Khuyết Minh dám kéo đến, thì phải khiến bọn chúng có đi không có về!
Có điều, nói thì dễ, làm thì… khó như lên trời!
Nhân tộc Nam Vực tự cao tự đại, khinh thường Bắc Vực, lại càng khinh cả Ma tộc lẫn Yếm tộc.
Nhân tộc Bắc Vực và Ma tộc thì thù sâu như biển.
Yếm tộc tuy đã ký minh ước hữu hảo vạn năm với Nhân tộc, nhưng bản chất vẫn là hạng “gió chiều nào theo chiều ấy”.
Dẫu rằng lúc địch mạnh ép sát, có thể tạm đoàn kết, nhưng thế thì bị động quá!
Phải chủ động phá bỏ rào cản giữa các thế lực, tập hợp sức mạnh quần chúng, nghiên cứu ra phương pháp thần thức công kích dễ phổ biến nhất.
Chỉ là… ai có thể làm nổi việc này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-287.html.]
Tiểu Hắc Cầu nhún nhảy tung tăng:
“Chủ nhân, ngoài ngươi ra thì còn ai làm được nữa?!
Ngoài ngươi ra, ai đủ sức hoàn thành sự nghiệp thiên thu vĩ đại thế này?!
Về sau ngươi chính là… LỤC HOÀNG của Cửu U đại lục đó nha!”
Phượng Khê: “……”
Mặc dù cái lời nịnh này nghe cũng sướng tai đấy, nhưng… lục hoàng là cái qu.ỷ gì vậy?!
Có điều, lâu lắm rồi chưa nghe thấy giọng con cầu này, nàng lại cảm thấy tiếng véo von của nó... thật ra cũng khá thân thiết.
Tiểu Chim Béo cũng sốt sắng phụ họa:
“Không sai! Chỉ có chủ nhân ngươi mới có chí lớn như vậy!
Người sinh ra vốn là nhân vật phi phàm!
Người chính là ÁNH SÁNG của Cửu U đại lục!
Là ánh sáng duy nhất!
Là vầng thái dương rạng rỡ của toàn cõi sinh linh!”
Tiểu Hắc Cầu bĩu môi:
“Ánh sáng cái rắm! Làm sao bằng lục hoàng khí phách được?!
Không làm lục hoàng cũng được, vậy thì lập cái Cửu U Đại Liên Minh, để chủ nhân làm Minh chủ!
Ta đây đầu óc thông minh như vậy, ít nhất cũng phải làm quân sư chứ!”
Tiểu Chim Béo hừ lạnh:
“Cái dạng đầu đất như ngươi mà đòi làm quân sư? Chắc lại tính giành phần thí ăn rồi!”
“Ta đầu đất? Không biết ai ăn hoài không lớn, đúng là đồ ăn không trả tiền no! Đồ ngốc 250!”
…
Phượng Khê nổi gân xanh:
“CÂM MIỆNG!”
Hai linh sủng tức thì im re như gà.
Phượng Khê hơi nhức đầu, hai con linh sủng đã ầm ĩ như vậy, huống gì những thế lực ngoài kia?
Muốn xóa bỏ mâu thuẫn, gom bọn họ thành một khối… đúng là gánh nặng đường xa.
Lúc này, Quân Văn thấy nàng vẫn im lặng, liền hỏi:
“Tiểu, tiểu muội, muội nhớ được chuyện gì rồi sao?”
Phượng Khê lắc đầu:
“Không.”
Nàng không phải không tin Quân Văn, chỉ là nơi này vẫn còn ở trung tâm của tòa tháp, có khả năng vẫn còn điều quái dị.
Biết càng nhiều… lại càng nguy hiểm.
Quân Văn nhẹ giọng an ủi:
“Nghĩ không ra cũng không sao, chỉ cần chúng ta bình an, vậy là hơn tất thảy rồi.”
Ánh mắt hắn chợt lóe, tiểu sư muội nhất định đã nhớ ra rồi!
Nếu thật sự không nhớ được gì, nàng tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Không phải hắn khoác lác, chứ chỉ cần nhìn ánh mắt tiểu sư muội, hắn liền biết nàng đang nghĩ gì!
Lúc này, Ngụy Duệ mở miệng hỏi:
“Những người khác đâu rồi? Không lẽ đều…”
Lời còn chưa dứt, Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng đã chỉ tay ra xa:
“Nơi đó hình như có người!”
Mấy người lập tức chạy tới, phát hiện đúng là một phần người mất tích trước đó.
Rồi lần lượt ở những nơi khác cũng tìm thấy những người còn lại.
Chỉ là, thần thức của những người này đều đã bị tổn thương ít nhiều. Tuy không đến mức ngu ngốc, nhưng cần thời gian dài tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục.
Ngụy Duệ quay sang hỏi Phượng Khê:
“Vậy giờ chúng ta làm gì? Trở về hay tiếp tục tìm Hỏa Tủy?”