Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:57:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

291. Muốn chơi sao thì chơi vậy, miễn là vui là được.

Lôi Kiếp chỉ động tâm trong chớp mắt, sau đó liền tức đến nổ phổi, bắt đầu chửi ầm lên với Phượng Khê:

“Ngươi là cái thứ ch.ó má gì mà dám làm hỏng đạo tâm của ta!”

“Ngươi lại còn xúi ta nghịch ý chỉ Thiên Đạo!”

“Ngươi rõ ràng đang muốn đẩy ta xuống hố ch.ết đúng không?!”

“Phượng cẩu!”

“Ta với ngươi từ nay nước giếng không phạm nước sông, thế bất lưỡng lập!”

Đáng tiếc, nó mắng hay mắng dở, Phượng Khê căn bản nghe không hiểu.

Nàng một tay cầm lồng hắc thiết (lồng sát đen), một tay cầm vòng hắc thiết, đề phòng Lôi Kiếp từ dưới đất chui ra đánh lén, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, cứ như đang chờ… bắt thỏ.

Dĩ nhiên, miệng nàng cũng không nhàn rỗi.

“Tiểu Lôi Lôi à~ Ta nói với ngươi đều là lời thật lòng, đều là vì muốn tốt cho ngươi nên mới dám mở miệng nói ra.”

“Bằng không ai hơi đâu phí nước miếng, lãng phí thời gian với ngươi chứ?”

“Có lẽ bây giờ ngươi chưa nghĩ ra, không sao, về rồi cứ từ từ mà ngẫm.”

Lôi Kiếp không thèm đáp, chỉ tiếp tục… phách!

Nhưng lần này, nó bắt đầu đánh vào đất!

"Phải chui ra! Phải đi tìm nha đầu thối kia báo thù!"

Phượng Khê vẫn thong thả nói tiếp:

“Lùi một bước mà nói, nếu ngươi đánh ch,ết ta, ngươi cảm thấy trong lòng mình dễ chịu chắc?”

“Chuyện này sớm muộn cũng trở thành tâm ma của ngươi!”

“Mà lại chẳng ai có thể giúp ngươi khuyên giải, lâu ngày không chừng ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi bị Thiên Đạo đánh sấp mặt.”

“Nói xem, đáng không?”

“Thế nên, hay là giả vờ đánh ta một cái lấy lệ đi, làm như diễn cho Thiên Đạo coi.”

“Dù sao ngươi cũng không phải chỉ đánh mình ta, tính ra vài tháng nữa mới đến lượt ta. Kéo dài được lúc nào hay lúc đó, đúng không?”

Lôi Kiếp vẫn không đáp, tiếp tục đánh vào đất điên cuồng!

"Ta không thèm nghe ngươi xàm xí nữa đâu! Đợi ta chui ra, ta phải đánh ngươi thành tro mới hả giận!"

Đánh một hồi, cuối cùng nó cũng phá được lớp đất bên dưới, lửa giận bốc ngùn ngụt mà lao lên trời...

…Rồi bị Phượng Khê dùng lồng hắc thiết úp lại!

Phượng Khê còn tốt bụng dạy nó một thành ngữ:

“Ôm cây đợi thỏ, biết không?”

Lôi Kiếp tức đến muốn bốc khói!

"Phượng cẩu! Ta hận ngươi!"

"Ta và ngươi đời đời kiếp kiếp không đội trời chung!"

Phượng Khê chậm rì rì nói:

“Tiểu Lôi Lôi à, chuyện hôm nay, ta có chỗ sai, ngươi cũng chưa có chỗ đúng, coi như huề nhau!”

“Có điều ta biết ngươi chắc chắn không cam lòng. Thế này đi, ngươi dùng phân thân thuật, tách mình ra làm hai phần.”

“Một phần trở về báo cáo công việc, dù sao cũng coi như ngươi đã đánh ta phun máu, cũng có công trạng rồi.”

“Phần còn lại ở lại giám sát ta, thấy ta có gì bất thường thì lập tức báo về Thiên Đạo.”

“Thế nào, có được không?”

Lôi Kiếp lại động tâm.

Theo nha đầu này… thật ra cũng vui ghê!

Không, không phải, ý ta là… biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Biết rõ đứa lòng dạ hiểm độc này mới có thể một kích chuẩn xác.

Ừm, nghĩ vậy cũng hợp lý!

Thử xem sao. Dù sao cũng là phân thân, có nổ cũng chẳng thiệt gì.

Chứ hiện giờ đánh không ch,ết nàng, thà ở lại nằm vùng còn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-291.html.]

Lôi Kiếp càng nghĩ càng thấy hợp lý, thế là đập “cộp” một cái lên lồng sắt - ám hiệu riêng giữa nó và Phượng Khê.

Một cái là “đồng ý”, hai cái là “không đồng ý”.

Phượng Khê thấy thế mới mở nắp thả nó ra.

Lôi Kiếp thật muốn phản bội, đánh tiện nhân trước mắt thành tro bụi…

Nhưng nghĩ tới chuyện từng ăn hành dưới tay nàng, lại sợ phía sau có bẫy, nó… không dám.

Phượng Khê cười híp mắt:

“Ta biết ngay ngươi là tiểu Lôi Lôi thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ làm đúng!”

“Giờ ngươi mau dùng phân thân thuật đi, bản thể về báo cáo, phân thân ở lại canh chừng ta.”

“Chứ để Thiên Đạo đợi lâu không hay lắm.”

Lôi Kiếp: “……”

"Sao ta cảm thấy mình bị dắt mũi vậy?"

"Không, không thể nào! Chắc chắn là ảo giác!"

"Ta anh minh thần võ, đường đường là đại nhân Lôi Kiếp, sao có thể bị một nha đầu lừa gạt?!"

"Chẳng qua là… trời sắp sáng rồi, lưu lại lâu không tiện thôi!"

Lôi Kiếp lập tức phân thành hai. Bản thể bay đi báo cáo, phân thân thì ở lại.

Vì chưa hao tổn bao nhiêu lôi lực nên dù là phân thân, nó vẫn vô cùng lên mặt, lượn vòng vòng trước mặt Phượng Khê như muốn khoe mẽ.

Phượng Khê cong môi cười:

“Tiểu Lôi Lôi à, ngươi mà bay lượn khoa trương như vậy, lát nữa có người tưởng là dị bảo gì, lại ùa đến quỳ bái, thì phiền lắm.”

Lôi Kiếp thấy có lý.

Thế là rất nhanh biến thành một sợi tóc, quấn quanh cây trâm ngọc trên đầu Phượng Khê, trông không khác gì hoa văn trang trí.

Phượng Khê lấy phù truyền tin, gửi một cái cho Tiêu Bách Đạo, rồi ngồi xuống khoanh chân tĩnh tọa.

Trước lúc Lôi Kiếp giáng xuống sân, nàng đã nhắn:

Trấn an sư phụ rằng mình không sao.

Dặn sư phụ sơ tán người xung quanh để tránh bị thương.

Cấm các đệ tử tới vây xem.

Nói là mình vì bế quan ngộ đạo nên mới dẫn đến Lôi Kiếp.

Tiêu Bách Đạo dĩ nhiên biết lý do cuối là xạo, nhưng tiểu đồ đệ nói sao thì ông tin vậy.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Bách Đạo dẫn người đến.

Ánh sáng trên người Phượng Khê lấp lóe, suýt nữa chói mù mắt mọi người!

Vầng sáng này từ đâu mà ra? Thật ra chỉ là Lôi Kiếp đánh nhá một cái cho vui.

Nó không phải muốn giúp Phượng Khê, chẳng qua thấy… chơi vui thôi.

Không có gì làm thì chơi.

Thích sao thì chơi vậy.

Chỗ nào vui vẻ thì chơi!

Ánh sáng tan đi, mọi người chỉ thấy tu vi Phượng Khê… vèo một cái bay vút lên trời.

Trước đó vì nàng dùng Thần ẩn linh phù, nên ai cũng tưởng nàng mới Trúc Cơ tầng một.

Bây giờ thì sao? Nhảy liền Trúc Cơ tầng bảy — chính là tu vi thật của nàng!

Người xung quanh ồ lên:

“Phượng Khê nhất định là vừa ngộ đạo!”

“Hơn nữa không phải ngộ một lần, mà là ngộ liền ba bốn lần!”

“Khó trách dẫn đến Lôi Kiếp!”

“Đúng vậy, ngộ đạo nhiều dễ động đến thiên cơ, bị Thiên Đạo trừng phạt là chuyện thường.”

“Đứa nhỏ Phượng Khê này vừa nhập môn ta đã biết là nhân tài, quả nhiên là thiên tài hiếm có!”

Tiêu Bách Đạo, người đã chuẩn bị một bụng lý do để biện hộ thay nàng: “……”

Loading...