Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:57:59
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
299. Ngài thật đúng là người tốt nha
Sau khi đám người Cảnh Viêm hành lễ xong, Tiêu Bách Đạo liền dẫn hắn giới thiệu:
"Vị này chính là đại trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia, ngươi chỉ cần gọi là đại trưởng lão là được."
Cảnh Viêm vẻ mặt lãnh đạm, chắp tay hành lễ:
"Ra mắt đại trưởng lão."
Đại trưởng lão cười đến hòa ái dễ gần:
"Viêm Nhi à, cho dù Tiêu chưởng môn không giới thiệu, ta cũng nhận ra ngươi. Bởi vì dung mạo ngươi giống hệt gia chủ.
Quả nhiên, huyết mạch là thứ có c.h.é.m cũng không đứt, phân cũng không rời.
Tới nào, đây là lễ gặp mặt cho ngươi."
Nói đoạn, lão lấy ra một bình sứ nhỏ:
"Bên trong là Cố Cơ Bồi Nguyên Đan, dùng sau khi ngươi lên Trúc Cơ đại viên mãn, đối với việc kết đan rất có ích."
Nếu là trước kia, Cảnh Viêm chắc chắn sẽ không nhận.
Hắn chẳng thèm để mắt tới mấy món đồ của Hoàng Phủ gia!
Nhưng kể từ sau khi bị Phượng Khê "tưới gà hầm", đặc biệt là cái canh gà đen quỷ quái ấy, hắn ngộ ra một đạo lý—có lợi mà không chiếm là đồ ngốc!
Thế là vươn tay nhận lấy, thản nhiên đáp một tiếng:
"Cảm ơn."
Đại trưởng lão thấy Cảnh Viêm chịu nhận đan dược, liền cảm thấy chuyện này đã thành được quá nửa.
"Viêm Nhi, lần trước cái tên cẩu nô tài Lương Tam Quý kia ăn nói hồ đồ, đã bị gia chủ nghiêm khắc trách phạt.
Lần này ta đến, một là để thay mặt Hoàng Phủ thế gia xin lỗi Tiêu chưởng môn, hai là để đón ngươi hồi gia, nhận tổ quy tông.
Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi trở lại Hoàng Phủ thế gia, gia chủ không những sẽ bù đắp những năm qua ngươi phải chịu thiệt, mà còn sẽ cho ngươi tư cách kế thừa vị trí gia chủ trong tương lai.
Ngoài ra, ta biết ngươi lớn lên ở Huyền Thiên Tông, có tình cảm sâu đậm với nơi này.
Sau khi nhận tổ quy tông xong, ngươi vẫn có thể tùy ý qua lại, thậm chí đưa người từ Huyền Thiên Tông về sống ở tiểu trụ Hoàng Phủ thế gia cũng không thành vấn đề..."
Đại trưởng lão tung ra điều kiện có thể khiến nhiều người động tâm.
Chỉ tiếc, trong đó không có Cảnh Viêm.
Chớ nói chi hắn đã sớm biết Hoàng Phủ thế gia nhắm tới là ngọc châu trong tay hắn, cho dù không có mưu đồ gì khác, hắn cũng chẳng muốn quay về.
Huyền Thiên Tông, mới là nhà của hắn.
Hắn tuyệt đối không đi đâu hết.
Vì thế, sau khi đại trưởng lão nói xong, hắn chỉ lạnh nhạt đáp:
"Cảm tạ Hoàng Phủ thế gia đã coi trọng, nhưng ta không có hứng thú với chuyện nhận tổ quy tông. Ta chỉ muốn ở lại Huyền Thiên Tông tu luyện cho tốt."
Đại trưởng lão tưởng chắc chắn thắng, ai dè lại bị dội một gáo nước lạnh đến thấu tim gan.
Trong lòng lão có phần nổi giận, cảm thấy Cảnh Viêm không biết điều.
Lão cố nén giận, kiên nhẫn khuyên nhủ:
"Ta biết ngươi có tình cảm với Huyền Thiên Tông, nhưng làm người thì phải nhìn xa trông rộng.
Tài nguyên tu luyện của Nam Vực dồi dào hơn, đối với sự phát triển của ngươi có lợi hơn nhiều.
Nước chảy về chỗ thấp, người đi lên chỗ cao. Ngươi nên suy nghĩ thật kỹ!"
Cảnh Viêm vẫn lãnh đạm như cũ:
"Ừm, ta đã suy nghĩ kỹ rồi."
Đại trưởng lão lại khuyên thêm một lúc lâu, vẫn không lay chuyển được Cảnh Viêm.
Thấy hắn cứng đầu không lay, đành nói:
"Đứa nhỏ này đúng là chui đầu vào sừng trâu... Thôi được, vậy ngươi cứ suy nghĩ thêm đi. Bao giờ muốn về, đại môn Hoàng Phủ thế gia vĩnh viễn mở rộng với ngươi."
Lời lão nói nghe thì rộng lượng hào sảng, nhưng ai cũng biết, chắc chắn còn có "cái sau".
Quả nhiên, đại trưởng lão nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-299.html.]
"Viêm Nhi, Lăng Vân Châu là bảo vật trấn trạch của Hoàng Phủ thế gia, năm đó do tình cờ mà lọt vào tay ngươi.
Hiện tại ngươi không muốn quay về, có thể trả lại Lăng Vân Châu cho chúng ta không?
Ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ bồi thường thỏa đáng.
Dù là linh thạch, thiên tài địa bảo, hay tư cách nhập học ở Nguyệt Minh Thư Viện, ngươi đều có thể chọn.
Thế nào?"
Cảnh Viêm không cần nghĩ cũng lập tức từ chối.
Trong lòng đại trưởng lão giận lắm, nhưng vẫn cố nén.
"Viêm Nhi, ta biết Lăng Vân Châu đối với ngươi ý nghĩa đặc biệt, cho nên ngươi mới luyến tiếc.
Nhưng dù sao vật cũng là vật ch.ết.
Người mới là quan trọng hơn!
Mẫu thân ngươi tuy đã qua đời, nhưng ngoại tổ (ông ngoại) và người nhà bên ngoại của ngươi vẫn còn mạnh khỏe.
Chẳng lẽ ngươi không muốn đi thăm bọn họ?"
Người có mặt đều hiểu, câu này chính là uy hiếp.
Nếu Cảnh Viêm không giao ra Lăng Vân Châu, e rằng nhà ngoại của hắn sẽ gặp họa.
Thật là... đủ trơ trẽn rồi!
Cảnh Viêm bắt đầu do dự.
Ngay lúc hắn hơi bối rối, Phượng Khê đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
"Đại trưởng lão, vãn bối Phượng Khê kính chào ngài!
Theo lý thì chuyện này ta không nên xen vào, nhưng mà tứ sư huynh ta ngày thường đối xử với ta như muội muội ruột, chuyện của huynh ấy chính là chuyện của ta.
Nếu ta không nói hai câu, ta nghẹn ch,ết mất!"
Đại trưởng lão: "..."
Phượng Khê cười tươi rói, tiếp tục nói:
"Đại trưởng lão à, từ lâu đã nghe nói ngài là người đức cao vọng trọng, phẩm hạnh xuất chúng.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!
Những lời vừa rồi của ngài, bề ngoài thì như cảnh cáo tứ sư huynh ta nếu không giao hạt châu ra, sẽ lấy ông ngoại huynh ấy ra khai đao.
Nhưng thật ra, ngài là đang âm thầm nhắc nhở huynh ấy đó chứ!
Hiện tại trong tay còn có hạt châu, có người còn ném chuột sợ vỡ đồ.
Một khi mất đi thứ bảo mệnh này, ám chiêu minh chiêu sẽ thi nhau ập tới!
Đừng nói là tứ sư huynh ta, đến ông ngoại huynh ấy cũng không sống nổi.
Cho nên, muốn giữ mạng, muốn giữ được người thân, thì nhất định phải nắm chặt hạt châu trong tay!
Nếu không có ngài nhắc nhở, tứ sư huynh ta e là thật sự hồ đồ mất rồi!
Ngài đúng là người tốt nha!
Tứ sư huynh, còn không mau cảm tạ đại trưởng lão đã nhắc nhở?"
Cảnh Viêm: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Mọi người: "..."
Cảnh Viêm ngơ ngác một chớp mắt, rồi lập tức chắp tay hành lễ, cung kính nói:
"Đa tạ đại trưởng lão đề điểm, đại ân đại đức, Cảnh Viêm suốt đời khó quên!"
Đại trưởng lão: ………
Lão muốn nói: Ta không phải, ta không có, nhưng mấy lời này... sao nói ra miệng được?
Chẳng lẽ lại nói ta đúng là đang uy h.i.ế.p ngươi, ta đúng là vô liêm sỉ?!
Vừa rồi, là Cảnh Viêm bị ép đến khó xử.
Giờ thì… đến lượt lão tiến thoái lưỡng nan.