Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:36:10
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
30. Lại đây cho tỷ xem nào
Lúc này, Thẩm Chỉ Lan đã bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Bách Lí Mộ Trần tuy đã sớm đoán được màn này, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như ăn phải ruồi chết.
Thẩm Chỉ Lan vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu nói:
“Sư phụ, đồ nhi vô năng, bị đám người Quân Văn liên thủ vây công, đành chịu thua. Nhưng đồ nhi trong bí cảnh cũng không tay trắng trở ra…”
Nói rồi, nàng lấy ra một quả trứng linh thú tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Bách Lí Mộ Trần ánh mắt sáng lên, giọng cũng hòa hoãn hẳn:
“Không tồi! Đây là trứng tiên thú! Tuy chưa bằng thần thú, nhưng nếu tương lai có cơ duyên, có thể tấn hóa thành thần thú cũng không chừng.”
Dù sao đi nữa, Chỉ Lan vẫn là một đệ tử ưu tú, lại còn được trời cao chiếu cố.
Cùng lúc đó, Kim Mao Toan Nghê vốn đang gà gật đột nhiên mở mắt. Ánh mắt nó mơ màng nhìn về phía quả trứng trong tay Thẩm Chỉ Lan, cứ như bị mê hoặc bởi khí tức thơm ngon từ bên trong toát ra.
Nó – một lão yêu thú mấy vạn năm chưa yêu đương lần nào – đột nhiên thấy tim mình... rung rinh!
Chân trước giật giật, suýt nữa thì bật dậy chạy tới cướp trứng. Nhưng rồi nó lại nhớ tới lời Phượng Khê từng nhắc đầy cảnh giác:
"Bẫy rập! Chắc chắn là bẫy rập! Ngươi mà tin, sẽ thành máy đẻ giống cho Hỗn Nguyên Tông đó nha!"
Nghĩ tới đây, nó lập tức thu chân lại, hung hăng trừng quả trứng một cái, rồi… nằm xuống đất, mặt dán đất, ra sức niệm Thanh Tâm Pháp Quyết để kiềm chế dục vọng!
(Cái này là Phượng Khê dạy trên đường đi. Ban đầu nó còn giả vờ không thèm nghe, mà bị lải nhải mãi cũng thuộc luôn.)
Đúng lúc này, một tiếng hét xé họng như heo bị chọc tiết vang lên!
“A a a! Linh thạch của ta! Linh khí của ta! Đan dược của ta!
Sư phụ ơi! Phượng Khê bọn họ cướp sạch nhẫn trữ vật của con! Người phải làm chủ cho con!”
Lộ Tu Hàm mặt mày nhăn nhó, định thay một bộ quần áo sạch sẽ thì phát hiện nhẫn trữ vật chỉ còn toàn đá tảng! Máu dồn lên não, hắn phun ra một ngụm m.á.u tươi!
Nghe xong, Bách Lí Mộ Trần giận đến mặt mày xanh mét, suýt nữa thì ọc m.á.u theo!
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê liếc nhau một cái, trong lòng hớn hở:
“A ha ha! Bọn tiểu tử rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Đã đến lúc cho Hỗn Nguyên Tông biết thế nào là lễ giáo!”
Tiêu Bách Đạo ho khan hai tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc mà lòng vui như mở hội:
“Bọn nhỏ Huyền Thiên Tông ta đều là những đứa trẻ ngoan, sao có thể làm chuyện vô đạo đức như vậy?
Lộ Tu Hàm cũng không tận mắt thấy, có lẽ là do bị lỗi truyền tống?”
Lộ Chấn Khoan phụ họa:
“Đúng đúng, hai đệ tử nhà ta xưa nay đều là người hiểu lý lẽ. Ai nỡ thừa nước đục thả câu?”
Hồ Vạn Khuê càng ra vẻ tức giận:
“Không có chứng cứ mà vu khống, chẳng phải làm tổn hại thanh danh bọn nhỏ nhà ta hay sao?”
Bách Lí Mộ Trần tức đến muốn thổ huyết:
“Lũ ngụy quân tử các ngươi, không cần liêm sỉ nữa à?!”
Hắn nghiến răng:
"Được lắm, chờ mấy tiểu tặc kia ra đây rồi tính sổ sau!"
Trong bí cảnh, Liễu Thiếu Bạch và mấy người tiếc ngẩn ngơ:
“Uổng ghê! Còn chưa kịp lột sạch con dê béo Thẩm Chỉ Lan, nàng đã bị truyền ra rồi!”
Phượng Khê cũng tiếc đứt ruột:
“Ta còn định lưu cho nàng chút… kỷ niệm khó quên, ai dè lại chuồn lẹ thế!”
Sau đó nàng nghiêm túc dặn mọi người:
“Lát nữa ra ngoài, Bách Lí chưởng môn kiểu gì cũng tra hỏi vụ nhẫn trữ vật. Chúng ta đều là người thành thật, không nói dối. Cứ ăn ngay nói thật thôi.
Lộ Tu Hàm sau khi bị vây công thì... chủ động đưa hết đồ trong nhẫn trữ vật cho chúng ta.
Sau đó, mấy đệ tử Hỗn Nguyên Tông... thì không cần đánh cướp. Dù sao chúng ta đều là người có đạo đức, làm sao có thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đúng không?”
Mọi người:
“……”
“Mặt dày như vậy, ngươi không đau à???”
Ngay sau đó, toàn bộ đệ tử Hỗn Nguyên Tông gặp nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-30.html.]
Chỉ cần gặp ai không phải người cùng môn phái, đều bị hội đồng!
Chưa đến hai canh giờ, Hỗn Nguyên Tông… sạch bóng!
Tạo nên kỷ lục bị loại nhanh nhất trong lịch sử bí cảnh Thiên Lý!
Bên ngoài, Bách Lí Mộ Trần cười lạnh:
“Ba phái các ngươi cũng đừng mừng vội! Trong đó giờ chỉ còn người của các ngươi thôi, để xem chó cắn chó thế nào!”
Tuy lời khó nghe, nhưng Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng nhíu mày.
Bọn họ chẳng coi Huyền Thiên Tông ra gì, bởi vị trí thứ ba gần như đã chắc.
Giờ đây, chính là lúc quyết định xem ai mới là đệ nhất môn phái!
Trong bí cảnh, liên minh Phượng Khê vừa lập xong đã sụp đổ.
Tất cả "minh hữu" khi nãy… giờ đều quay sang đối đầu, chuẩn bị vào một vòng hỗn chiến mới!
Liễu Thiếu Bạch bốn người trao đổi ánh mắt, lập tức đạt thành nhận thức chung—trước hết tống tiễn Huyền Thiên Tông ra khỏi bí cảnh, sau đó mới quay sang quyết đấu phân thắng bại.
Ánh mắt bọn họ lập tức nhìn về phía Phượng Khê cùng Quân Văn, chuẩn bị động thủ.
Chỉ thấy Phượng Khê chớp chớp đôi mắt, giọng nói ngọt như rót mật:
“Các vị sư huynh sư tỷ, chẳng hay có phải chư vị đã quên mất mục đích ban đầu tiến vào bí cảnh là gì rồi chăng?
Không phải là tranh cái đệ nhất đệ nhị, lại càng chẳng phải đi cướp đoạt kỳ trân dị bảo, mà là vì... rèn luyện tâm tính đấy thôi.
Thế nên, sao chúng ta phải đem tinh lực quý báu tiêu hao vào mấy chuyện đánh đánh g.i.ế.c giết chi cho mệt?
Không bằng gom tâm trí đi tìm linh thực, bắt yêu thú, sau đó xem ai tích điểm cao hơn, chẳng phải vừa văn minh lại vừa có thu hoạch?
Huống chi muội đây yếu ớt thế này, các huynh tỷ nỡ lòng nào xuống tay à?”
Mọi người: …Ngươi yếu? Ngươi mà yếu thì trên đời này lấy ai làm mạnh?
Nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi còn là minh hữu, bọn họ cũng nhất thời có chút xuống tay không đặng. Lại thêm... Phượng Khê trên người căn bản không có ngọc bài, muốn đào thải cũng không có cửa!
Liễu Thiếu Bạch rốt cuộc lên tiếng: “Phượng Khê nói có lý. Chúng ta vừa rồi đúng là nhất thời hồ đồ, bị dục vọng che mờ. Giờ nếu muốn đoạt đệ nhất, chi bằng dựa vào bản lĩnh thật sự, chứ không phải học theo Hỗn Nguyên Tông dùng mấy thủ đoạn hèn hạ.”
Hình Vu gật gù phụ họa: “Chuẩn luôn. Giờ không còn Hỗn Nguyên Tông làm kỳ đà cản mũi, ta đây tin chắc chúng ta càng dễ thu hoạch hơn!”
Nói xong, bèn dẫn đầu rời đi.
Viên Túng Hoành với Tống Ngọc Điệp cũng theo chân rút lui, để lại Quân Văn với Phượng Khê đứng giữa rừng.
Quân Văn lúc này tâm trạng cực kỳ kích động. Hắn cảm thấy, so với việc bị yêu thú rượt đuổi còn phấn khích hơn!
Vừa rồi... thật sự không làm gì cả mà Hỗn Nguyên Tông đã bị quét sạch khỏi bí cảnh rồi?
Vừa rồi, tiểu sư muội chỉ nói dăm ba câu, thế mà liền thoát khỏi một hồi vây công?
Tiểu sư muội thật là kỳ nhân trong thiên hạ!
Hắn còn đang thầm cảm khái, đã nghe nàng gọi:
“Ngũ sư huynh, đi thôi, chúng ta cũng đi tìm linh thực!”
Quân Văn do dự, cuối cùng cắn răng:
“Tiểu sư muội, hay là thôi đi? Linh thực thường có yêu thú hộ vệ, ta sợ mình phân thân không xuể, nếu để muội bị thương thì…”
Phượng Khê mỉm cười đáp:
“Ngũ sư huynh quên rồi sao? Ăn xong đan hoàn của sư phụ, đan điền của muội đã khôi phục kha khá, giờ đã có thể đánh nhau được một chút.
Huynh không thấy muội dùng Quấn Quanh Quyết đánh Lộ Tu Hàm à? Không thấy giờ muội tung tăng như cá gặp nước sao?
Hơn nữa, từ chỗ Lộ Tu Hàm muội còn kiếm được một món linh khí phòng ngự, đến lúc cấp bách còn có thể cứu mạng!”
Quân Văn vẫn nhíu mày, cảm thấy quá nguy hiểm.
Phượng Khê thở dài một hơi, ánh mắt kiên định:
“Tu chân giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu là kẻ có tội.
Muội không thể suốt đời sống dưới cánh che chở của sư phụ với các huynh. Muội muốn mạnh lên.
Bí cảnh lần này chính là cơ hội quý giá nhất. Huynh giúp muội một lần, được không?”
Quân Văn nghe vậy tim mềm nhũn, cắn răng nói:
“Được! Nhưng muội phải nghe lời, chỉ được đối phó yêu thú cấp thấp thôi!”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.
Không bao lâu sau, hai người phát hiện một gốc linh thảo cấp Hoàng. Mà bảo hộ linh thảo, chính là một con Kiếm Nha Kim Bối Lang, sức mạnh tương đương Luyện Khí tầng sáu.
Phượng Khê hăng hái hô lớn:
“Ngũ sư huynh, huynh đứng một bên xem đi, để muội lên!”
Nói rồi nàng vén tay áo, hướng về phía yêu lang mắng to:
“Này con sói răng kiếm kia, đồ trắng trẻo ngu si kia, lại đây cho tỷ xem nào!”