Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:58:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
300. Ngươi thật là kẻ địch suốt đời của ta
Đại trưởng lão quả không hổ danh đại trưởng lão, chưa gì đã tươi cười nói:
“Đảo cũng chẳng có ý gì lớn lao, vẫn là câu nói cũ thôi, Viêm Nhi à, nhận tổ quy tông mới là lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi.
Câu cổ ngữ có câu: "Ngọc quý mang bên người, ắt chiêu tai họa." Với năng lực hiện tại của ngươi, e là giữ không nổi Lăng Vân Châu đâu.
Không những không phát huy được giá trị của nó, mà còn có thể rước họa vào thân.
Ta cũng không ép ngươi, ngươi cứ từ từ suy nghĩ!”
Mấy lời này của đại trưởng lão nghe thì nhẹ nhàng, nhưng trong bụng thì đang sôi sùng sục, cũng may ngoài mặt vẫn giữ được phong thái.
Tiêu Bách Đạo tranh thủ làm người trung gian, hùa vài câu cho có lệ, sau đó ra hiệu dọn tiệc lên.
Trong bữa tiệc, Hoàng Phủ Nghiêu cứ giả vờ lơ đãng mà liên tục liếc về phía Phượng Khê.
Cảm giác sao mà cô nương này… lại có chút giống Tiêu Hề Hề thế nhỉ?
Theo lý mà nói, hai người cách nhau tám đời cũng chưa chắc dính dáng, sao lại giống vậy được? Kỳ quái thật!
Rượu quá ba tuần, đồ ăn vào ngũ vị, đại trưởng lão cười cười, nói:
“Tiêu chưởng môn, ngoài chuyện của Viêm Nhi ra, ta còn muốn để mấy người trẻ tuổi cùng luận bàn đôi chút.
Tuy nói người tài trong Hoàng Phủ thế gia nhà ta phần lớn đều được đưa vào Trường Sinh Tông hoặc Tứ Đại Thư Viện để đào tạo, nhưng mấy đứa ta mang theo lần này cũng xem như xuất sắc nhất trong đám rồi.
Chi bằng… cho bọn chúng thử so tài một chút?”
Ai nghe cũng hiểu ẩn ý phía sau: Mấy đứa ta mang theo chỉ là hàng nhì thôi, nhưng để đối phó tụi các ngươi… thế là quá đủ rồi.
Quá ngông cuồng!
Tiêu Bách Đạo cười nhẹ: “Được, vậy để xem bản lĩnh thực sự đi.”
Nói hay đến mấy cũng vô ích, cứ lên đài rồi sẽ rõ.
Đại trưởng lão biết trận đầu rất quan trọng, nên cho Hoàng Phủ Nghiêu ra sân.
Ông ta liếc qua một lượt các đệ tử thân truyền của Tứ đại tông môn, chỉ thấy hai người là Kim Đan tầng sáu, trong khi Hoàng Phủ Nghiêu đã Kim Đan tầng bảy, nắm chắc phần thắng mười phần.
Giang Tịch đang định giơ tay xin ra trận. Tuy đối phương hơn mình một tiểu cảnh giới, nhưng hắn vẫn tự tin.
Chỉ cần không phải đấu với tiểu sư muội – cái máy nghiền biến thái đó – thì kể cả gặp Nguyên Anh sơ kỳ hắn cũng dám solo!
Ai ngờ, Phượng Khê nhanh chân giành trước:
“Sư phụ, để con lên đi!
Dù sao thì Nam Vực tu hành quá sức hư danh, Kim Đan tầng bảy cũng chẳng khác gì Trúc Cơ tầng bảy bên Bắc Vực mình cả.”
Đại trưởng lão lập tức nổi sùng!
Người có đầu óc ai lại phát ngôn kiểu đó?!
Kim Đan tầng bảy Nam Vực mà lại xếp ngang hàng với Trúc Cơ tầng bảy Bắc Vực?
Trúc Cơ Bắc Vực của các ngươi ghê gớm đến thế cơ à?!
Ông ta đoán: chắc tiểu nha đầu này chỉ tiện miệng nói chơi thôi, chẳng lẽ dám thật sự lên đấu?
Chứ nếu thật sự giao đấu, chưa tới năm chiêu là nằm sàn!
Ngay cả ba người Bách Lý Mộ Trần cũng cho là Phượng Khê chỉ nói miệng. Dù họ công nhận nàng rất mạnh, nhưng chênh lệch này lớn quá rồi.
Ngược lại, một đám đệ tử thân truyền thì như được chích m.á.u gà, m.á.u sôi sùng sục.
Hình Vu thậm chí đã nghĩ sẵn, nếu Phượng Khê thắng thật, thì mình nên hô khẩu hiệu gì cho oách?
Tiêu Bách Đạo dù thương đệ tử như con, nhưng ông cũng biết con bé có bản lĩnh.
Hơi do dự một chút, rồi gật đầu cho phép.
Đại trưởng lão: “……”
Thật sự muốn đánh à?
Được thôi! Tự chuốc lấy nhục đấy nhé!
Hoàng Phủ Nghiêu thì lại vui. Hắn vốn muốn nhân cơ hội này thử xem Phượng Khê có phải Tiêu Hề Hề hay không.
Chỉ cần ép được nàng dùng đại chiêu, hắn liền biết rõ chân tướng.
Dù gì mỗi người cũng chỉ có một chiêu át chủ bài mà thôi.
Hai người lên đài, Phượng Khê tươi cười rạng rỡ:
“Ngươi tu vi thấp, ngươi ra tay trước đi!”
Hoàng Phủ Nghiêu: “……”
Là ta mắt mù, hay ngươi nói xàm vậy?
Hắn không khách khí nữa, phi kiếm vù một cái, hướng thẳng cổ Phượng Khê mà c.h.é.m tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-300.html.]
Phượng Khê né như múa, rồi rút ra một thanh mộc kiếm.
Thoạt nhìn, nàng rõ ràng ở thế hạ phong.
Nếu không nhờ thân pháp quá nhanh, có khi đã bị c.h.é.m gãy mũi rồi.
Hoàng Phủ Nghiêu càng đánh càng gấp, chỉ mong ép nàng lộ chiêu sát thủ.
Phượng Khê nghĩ thầm: Ta với tên này cũng coi như từng kề vai chiến đấu, giờ bắt hắn quỳ giữa đám đông thấy cũng hơi tàn.
Nghĩ vậy, nàng chỉ dùng ba phần lực thần thức, huyễn hóa ra một cục gạch to tướng, ném thẳng vào đầu hắn.
Hoàng Phủ Nghiêu chỉ cảm thấy đầu óc nhói đau, tỉnh ra thì… cổ đã kề mộc kiếm.
Cả khán đài câm như hến.
Có người còn chưa kịp chớp mắt, Hoàng Phủ Nghiêu đã thua rồi?!
Ủa? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hắn ngu sao mà không né?
Đúng lúc ấy, Quân Văn kéo cổ hét vang:
“Tiểu sư muội Trúc Cơ thắng Kim Đan! Một trận toàn thắng!
Tiểu sư muội bách chiến bách thắng! Vô địch thiên hạ!
Tiểu sư muội uy vũ oai phong!!”
Hình Vu đang định hô khẩu hiệu: “……”
Ngươi dám cướp vai của ta?!
Quân Văn, ngươi chính là kẻ địch cả đời của ta!
Hoàng Phủ Nghiêu mặt đỏ như cà chua.
Dù Phượng Khê có dùng chiêu thần thức bất ngờ, hắn cũng không nên thua dễ như thế!
Tóm lại là quá coi thường đối thủ.
Hắn cứ nghĩ một nha đầu Trúc Cơ thì làm gì nổi, mình chỉ dùng ba phần công lực cũng đủ đánh bại.
Vừa đánh vừa tính cách ép nàng lộ mặt thật, ai ngờ… sơ suất một khắc, ôi thôi xong!
Bây giờ hắn chỉ muốn độn thổ.
Đại trưởng lão dù có hàm dưỡng tới mấy cũng không chịu nổi nữa, mặt xanh như tàu lá chuối.
Kim Đan tầng bảy mà thua Trúc Cơ tầng bảy, truyền ra ngoài không biết thiên hạ sẽ cười sặc bao nhiêu lượt.
Ông ta trừng mắt lườm Hoàng Phủ Nghiêu một cái, rồi cho Hoàng Phủ Đống – Kim Đan tầng năm – lên đài.
Trong lòng nghĩ: Thua chỉ là tai nạn thôi! Một đứa Kim Đan tầng năm là đủ dạy cho con bé kia bài học rồi.
Hoàng Phủ Đống vốn đã chẳng ưa Hoàng Phủ Nghiêu, giờ có cơ hội vượt mặt, mừng còn hơn nhặt được pháp bảo.
Vừa lên đài liền bô bô:
“Mười chiêu, ta hạ nàng trong mười chiêu!”
Phượng Khê nhàn nhạt cười:
“Hoàng Phủ Nghiêu ít nhất còn xứng làm đối thủ của ta. Ngươi á, chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.”
Hoàng Phủ Nghiêu đỏ bừng mặt: Ta còn phải cảm ơn vì lời khen này sao?
Hoàng Phủ Đống tức đến phun m.áu, phi kiếm lao thẳng về phía Phượng Khê.
Phượng Khê lười tốn thời gian với tên này, vừa lên đã tung đại chiêu.
Chữ “QUỲ” khổng lồ từ trên trời rơi xuống!
Hoàng Phủ Đống há hốc mồm: Cái đại chiêu qu.ỷ quái gì đây?!
Phi kiếm vừa chạm vào chữ “QUỲ”, chữ ấy tách thành mười ba nét bút lao về phía hắn.
Hoàng Phủ Đống né khá nhanh, vừa thở được một hơi, liền hô:
“Phượng Khê, đại chiêu của ngươi hết rồi phải không? Để xem ngươi còn…”
Chưa kịp dứt câu, lại một chữ “QUỲ” từ trời rơi xuống.
Vội vàng chống đỡ, mồ hôi túa như mưa, chưa thở xong hơi nữa, cái “QUỲ” thứ ba lại ập tới...
Sau sáu cái “QUỲ”, Hoàng Phủ Đống đã quỳ rạp trên sàn, cổ bị mộc kiếm chọc thẳng.
Muốn ch.ết cho xong!
Hắn vừa nãy còn cười nhạo Hoàng Phủ Nghiêu thua nhục, giờ thì sao?
Không những thua, còn quỳ xuống rõ ràng như tên gọi chiêu thức.
Hoàng Phủ Nghiêu trong lòng thầm mừng: May quá! May mà lúc nãy nàng chưa tung cái chiêu mất mặt này ra với ta, bằng không ta cũng không dám nhìn mặt ai luôn!
Quả nhiên, hạnh phúc trên đời là biết so sánh mà ra!