Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:58:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

301. Tiểu sư muội sở hữu thế võ vô song

Lần này, Hình Vu đã cướp lời Quân Văn được, kéo cổ hét lên:

“Trúc Cơ thắng Kim Đan, tiểu sư muội dũng mãnh vô địch!

Liền quỳ xuống làm đại lễ, nói ‘tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’, tiểu sư muội sở hữu thế võ vô song!”

Quân Văn hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Không biết xấu hổ!

Ngươi là một tên dã sư huynh (sư huynh rơi rớt) khoe khoang cái gì?!

Thật giống như chỉ ngươi nhiều lời hai câu cầu vồng thí là có thể vượt mặt được ta á!

Sợ là không phải tới để ăn chực đâu ha!

Dã chung quy là dã, chỉ cần vẫn còn ta - ca ca duy nhất ở đây, ngươi chính là kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không có cửa mà tranh!

Mặt Đại trưởng lão đều phải biến thành cái mặt lừa rồi!

Vốn dĩ muốn áp Bắc Vực một phen, tìm lại chút mặt mũi.

Hiện tại như nào, chẳng những mặt mũi không có, ngay cả áo trong cũng không có!

Phượng Khê thế mà có thể liên tiếp phóng đại chiêu? Sao nàng làm được?

Hắn không khỏi thầm mắng trong lòng, xem ra tình báo Bắc Vực căn bản không đáng tin!

Nói tứ đại tông môn có hiềm khích, nói bọn họ không có việc gì liền đấu tranh nội bộ, kết quả bọn họ đều tay cầm tay, so thân huynh đệ đều thân!

Nói Bắc Vực độ dày linh khí thấp, tu vi so với Nam Vực thấp một mảng lớn.

Tu vi thấp là không giả, nhưng là sức chiến đấu cường nha!

Một tên Trúc Cơ tầng bảy của bọn họ là có thể nhẹ nhàng thắng qua Kim Đan tầng bảy, nếu là đánh tới, Nam Vực chẳng phải ăn thiệt thòi lớn sao?!

Xem ra, không thể tin được mấy kẻ tình báo nữa, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Phượng Khê chính là nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ là tùy tiện đánh hai ván, khiến cho Nam Vực đối với Bắc Vực nổi lên kiêng kị.

Này cũng coi như là chuyện vui ngoài ý muốn ấy chứ.

Tiêu Bách Đạo tuy rằng rất muốn bỏ đá xuống giếng, trào phúng đại trưởng lão một hồi, nhưng nhịn xuống.

Cười nói: “Đại trưởng lão, đại chiêu của tiểu đồ đệ này của ta với người bình thường không giống nhau, cho nên mới khiến cho hai vị thanh niên tài tuấn Hoàng Phủ gia các ngươi thất thủ.

Chỉ có thể nói là may mắn, không tính là bản lĩnh gì.

Đ.ánh đá.nh g,iết gi.ết không có ý tứ gì, chúng ta cùng đi dạo đi, cảnh sắc Huyền Thiên Tông chúng ta cũng không tồi đâu.”

Đại trưởng lão thấy Tiêu Bách Đạo đưa cho cây thang, cũng chỉ có thể tiếp đón.

Nói hai lời khách sáo, sau đó nói:

“Ta còn có sự tình khác muốn làm, liền không làm phiền các vị.

Về sau có cơ hội, chúng ta lại phẩm trà luận đạo.”

Không đi có thể làm sao bây giờ?!

Đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không xong.

Nếu chỉ có người Huyền Thiên Tông còn dễ kiếm chuyện, thế mà tam đại tông môn người ta cũng ở đây!

Chẳng những người ở đây, ngay cả trấn phái thần thú đều ở đây!

Còn đánh cái rắm gì!

Tiêu Bách Đạo giả tạo giữ bọn họ lại một phen, sau đó tiễn đám người đại trưởng lão đến ngoài sơn môn.

Phượng Khê vốn không nghĩ sẽ đi ra ngoài theo, bởi vì đến sơn môn khẳng định sẽ bị quỳ xuống.

Nhưng nàng lại sợ đại trưởng lão trước khi đi lại kiếm chuyện, đành phải căng da đầu đi theo ra sơn môn.

Quả nhiên, mới vừa ra sơn môn, nàng liền quỳ xuống.

Nàng lưu loát xoay người, dập đầu với tấm biển.

“Tổ sư tại thượng, đệ tử Phượng Khê khấu đầu trước người!

Hôm nay cùng thanh niên tài tuấn Nam Vực luận bàn, cảm xúc đệ tử thật đặc biệt.

Tuy rằng may mắn chiến thắng, nhưng đệ tử thấy được chính mình chênh lệch, cảm thấy thực lực vẫn chưa đủ, về sau đệ tử nhất định tu luyện cho tốt!

"Tương lai đệ tử sẽ vì Huyền Thiên Tông rạng danh bốn cõi, chiếu sáng cả Bắc Vực!"

Đại trưởng lão nghe xong, sắc mặt đã muốn tái mét rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-301.html.]

Ta sắp cút đi rồi, ngươi còn cố nhìn ta bằng ánh mắt "ngứa con mắt bên phải" một lần nữa hả?!

Cái nha đầu Phượng Khê này, đúng là khiến người ta tức đến nghiến răng!

Hắn nghiến chặt hàm, nhịn không nổi nữa, bèn nhảy lên tàu bay.

Lúc đi ngang qua, Hoàng Phủ Nghiêu vẫn cố nén mà khẽ hỏi:

"Ngươi... có phải là Tiêu Hề Hề không?"

Tuy chiêu thức không giống nhau, nhưng không hiểu sao, hắn cứ có cảm giác Phượng Khê này và Tiêu Hề Hề giống nhau lắm.

Không phải về dung mạo, càng không phải tu vi, mà là... cái kiểu chuyên đi chọc điên người ta ấy!

Phượng Khê tròn mắt ngạc nhiên:

"Cái gì cười hì hì? Ta đang khổ muốn chế.t nè!"

Hoàng Phủ Nghiêu: "……"

Hắn vốn muốn hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng đại trưởng lão đã giục giã liên hồi, đành phải mang theo một bụng nghi ngờ mà leo lên tàu bay.

Phượng Khê trong lòng âm thầm thở dài:

"Áo khoác của ta hình như thủng đâu đó rồi ấy! Gió nó lùa lạnh muốn teo!"

Lần sau nhất định phải kiếm cái áo khoác dày hơn mới được!

Đang nghĩ miên man, bỗng cảm nhận được cây trâm ngọc cắm trên đầu hơi rung rung.

Con hàng Lôi Kiếp trong trâm lúc này đang vui muốn nổ lồng ngực!

Mỗi ngày đều được xem kịch, đúng là phê quá đi!

Đây mới gọi là cuộc sống Lôi Kiếp chất lượng cao chứ!

Nó thậm chí còn bắt đầu... luyến tiếc không nỡ đánh ch,ết Phượng cẩu nữa kìa!

Chỉ tiếc, nó là một Lôi Kiếp chuyên nghiệp, tận tụy với nghề.

Dù có không nỡ... cũng phải bổ cho ra trò!

Lúc này, khi nhìn theo tàu bay bay xa, Hồ Vạn Khuê quay sang nói với Tiêu Bách Đạo:

"Lão Tiêu à, ta cảm thấy để Tiểu Khê học mỗi công pháp của Huyền Thiên Tông thì phí nhân tài quá.

Ta tính không giấu nghề nữa, đem hết công pháp Ngự Thú Môn truyền cho con bé, ông thấy sao?"

Lộ Chấn Khoan cũng giật mình, vội chen lời:

"Không được không được! Vạn Kiếm Tông bọn ta mới hợp với Tiểu Khê!

Đặc biệt là mấy kiếm thế của nàng, nhìn là biết có gốc gác từ Vạn Kiếm Tông.

Thôi vậy, nhân lúc rảnh, để Tiểu Khê đi Vạn Kiếm Tông ta chơi vài ngày, tiện thể học luôn công pháp!"

Bách Lí Mộ Trần lập tức nhíu mày, chen ngang:

"Không có cửa! Rõ ràng Tiểu Khê tu nền tảng từ Hỗn Nguyên Tông bọn ta.

Hợp nhất là Hỗn Nguyên Tông, khỏi cần bàn!

Chọn ngày chẳng bằng hôm nay, ta dắt nàng về luôn!"

Tiêu Bách Đạo tức đến mức suýt ngửa ra sau!

Các ngươi từng người một có còn biết xấu hổ không hả?!

Còn cái gì mà "truyền công pháp", nói trắng ra là muốn giành đồ đệ với ta đấy chứ gì!

Nhìn thấy mặt hắn sắp chuyển màu gang, Hồ Vạn Khuê vội cười ha hả:

"Lão Tiêu à, trêu chút thôi mà cũng tin à?

Tiểu Khê là đồ đệ nhà ngươi, bọn ta có thích cũng không nỡ cướp trắng trợn thế đâu!"

Hoàng Phủ gia đi rồi, bọn ta cũng không tiện nán lại, để dịp khác tụ họp nhé!"

Nói thì nói vậy, chứ trong lòng hắn cũng tiếc hùi hụi. Ai mà chẳng muốn ăn vạ ở Huyền Thiên Tông thêm vài hôm?

Cuối cùng, Hồ Vạn Khuê và Bách Lí Mộ Trần đều cáo từ rời đi.

Ba ông lớn thì đi rồi, nhưng mấy đệ tử thân truyền đi theo thì lại chưa có ai muốn cuốn gói.

Nói giỡn chứ, đi rồi chẳng phải ngốc chắc?! Vào được Huyền Thiên Tông là có ăn có học, có kịch để xem!

Dung Tranh khẽ nhíu mày.

Nhớ đến lời Tiêu Bách Đạo dặn, bèn nuốt lại lời muốn nói đến miệng, rồi đàng hoàng phát cho mỗi người trong nhóm Hình Vu một quyển 《 Môn Quy Huyền Thiên Tông 》.

Đám người Hình Vu: “……”

Loading...