Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:58:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

304. Cái con nhóc đen tối này thâm trầm quá đi mà!

Quân Văn thấy Phượng Khê tiến vào, nụ cười trên mặt hắn nở rộ như đóa hoa nhỏ.

“Tiểu sư muội, gần đây ta lại ngộ thêm được hai loại kiếm thế mới, cảm giác cách kết đan cũng không xa nữa rồi!”

“Dù rằng tư chất ta không bằng muội, nhưng người chậm thì phải đi trước một bước, đến lúc đó hai ta cùng nhau kết đan nhé...”

Phượng Khê: “……”

Tại sao ngũ sư huynh lĩnh ngộ kiếm thế cứ như ăn cơm uống nước đơn giản như vậy, còn ta thì mãi chẳng ngộ ra nổi?!

Dù rằng Vạn Khánh Chúc đã bảo đại chiêu mà hắn truyền cho ta chính là biến chiêu trong kiếm thế, nhưng ta vẫn chưa ngộ ra được tinh túy bên trong.

Vậy nên, trong hàng thân truyền đệ tử của Tứ đại tông môn, tính đi tính lại chỉ có mình ta là không hiểu được cách tung ra một kiếm thế hoàn chỉnh.

Thật sự nhục nhã không để đâu cho hết!

Nhìn đống kiếm thế ở góc phòng, Phượng Khê càng nhìn càng nổi m.á.u điên!

Trước kia bám lấy nàng như keo, đuổi thế nào cũng không đi, vừa bị một tia sét đánh cho là lập tức chạy trốn còn nhanh hơn ch.ó!

Rồi biệt tăm không thấy bóng dáng nữa!

Phượng Khê lườm đám kiếm thế một cái, sau đó mới quay sang nói với Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, muội đổi ý rồi. Muội không chờ kết đan nữa, gần đây muội sẽ đi Ma giới!”

“Huynh ở nhà tu luyện cho đàng hoàng đi nhé.”

“Hy vọng lúc muội trở về, huynh đã là tu sĩ Kim Đan rồi!”

Quân Văn lập tức trợn tròn mắt!

“Tiểu sư muội, muội nói vậy là có ý gì?! Muội không cần ta nữa sao? Muội định bỏ rơi ta à?!”

“Muội quên ta từng giúp muội cõng bao nhiều nồi rồi sao?!”

“Muội quên ta đã hô bao nhiêu khẩu hiệu cổ vũ cho muội rồi sao?!”

“Muội quên lúc ta với muội cùng nhau vào sinh ra tử rồi sao?!”

“Muội quên những tháng ngày đẹp đẽ đôi ta bên nhau rồi sao?!”

“Tiểu sư muội, ta không thể sống thiếu muội!”

Phượng Khê: “……”

Ta thật nhớ cái thời huynh còn gào lên bảo ta cách xa huynh một chút!

Thời gian không mang cho huynh ấy sự trưởng thành, mà là... mất giá!

“Ngũ sư huynh, nếu huynh thật sự muốn theo thì cũng được thôi, nhưng lần này hung hiểm hơn hẳn trước kia, không khéo sẽ mất luôn cái mạng nhỏ, huynh chắc chắn muốn đi sao?”

Mắt Quân Văn lập tức sáng rỡ!

“Dĩ nhiên chắc chắn rồi!”

“Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, tu luyện siêng năng không bằng theo tiểu sư muội lăn lộn!”

Phượng Khê: “……”

Nàng cố tình nhấn mạnh độ nguy hiểm của Ma giới thêm mấy lần nữa, thấy Quân Văn vẫn kiên quyết đòi đi theo, đành kể chuyện Huyết Thiên Tuyệt ra.

Quân Văn ngẩn người một hồi, rồi lên tiếng:

“Nói vậy, tiểu sư muội, muội lại có thêm một vị gia gia?”

Ta thật đúng là cái phế vật!

Tiểu sư muội đi đâu cũng vớ được thân thích, còn ta thì đến cha ruột là ai cũng không biết!

Thấy Phượng Khê gật đầu, hắn lại hỏi:

“Tiểu sư muội, muội là cháu gái của Huyết Thiên Tuyệt, vậy ta là cái thân phận gì?”

Phượng Khê liếc hắn một cái: “Nô bộc.”

Quân Văn: “……”

Lần trước còn là ca ca, giờ đã xuống thành nô bộc rồi?

Ta đây địa vị tụt dốc cũng hơi nhanh đấy?!

Phượng Khê nhìn vẻ mặt nhỏ yếu tội nghiệp lại đầy bất lực kia của hắn, phì cười thành tiếng:

“Huyết Thiên Tuyệt lúc đầu đúng là muốn cho huynh làm nô bộc, nhưng muội thấy thế không ổn lắm, nên bảo huynh làm nghĩa huynh của muội rồi.”

Quân Văn lập tức phấn chấn!

Hắn biết ngay mà, tiểu sư muội sao nỡ để hắn làm nô bộc chứ?!

Nghe đồn trong Ma giới, nô bộc địa vị còn thấp hơn con gián! Nếu mà thực sự bị gán cho cái mác đó, hắn thà đi dọn... dọn chuồng thú còn dễ chịu hơn!

Ơ?

Chuồng thú là cái trò chơi quỷ gì vậy?

Sao ta lại nghĩ đến chuyện dọn phân thú vậy nè? Ghê quá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-304.html.]

Càng nghĩ càng thấy bực, hắn quay sang hỏi Phượng Khê:

“Tiểu sư muội, muội có từng nghe nói đến ‘Ban Chuồng Thú’ chưa?”

Phượng Khê giật nảy mình.

Từ sau khi trở về từ Giao giới, nàng vẫn chưa kể chuyện trong ảo cảnh cho Quân Văn, mà hắn cũng chưa hỏi.

Sao tự dưng hắn lại nhắc đến ‘Ban Chuồng Thú’?

Chờ Quân Văn nói xong, Phượng Khê chợt có một suy đoán.

Dạo này Quân Văn vẫn tu luyện thần thức theo kinh nghiệm nàng truyền lại, tuy chưa thành công biến thần thức thành vũ khí, nhưng có khi lại lỡ tay... khiến dấu ấn thần thức nới lỏng?

Ban đầu nàng còn lo nhỡ Huyết Thiên Tuyệt dùng đồng thức ấn ký khống chế cả hai thì làm sao gỡ được. Nàng thì còn biết cách tháo, chứ Quân Văn thì chưa chắc.

Không ngờ hắn lại mò mẫm sắp phá giải được rồi.

Chỉ cần nàng dẫn dắt chút nữa thôi, chắc không bao lâu là có thể học cách giải thần thức ấn ký.

Ngũ sư huynh nhà nàng đúng là ngốc nhưng có ngốc phúc!

Phượng Khê tìm đại một cái cớ để lảng sang chuyện khác, Quân Văn cũng chẳng để tâm.

Giờ hắn đang hưng phấn đến mức sắp bay lên trời!

Ta sắp theo tiểu sư muội đi Ma giới lăn lộn rồi nha!

Ha ha ha ha!

Trong cả Nhân tộc này, ai dám xâm nhập Ma giới chứ?

Chỉ có tiểu sư muội và ta!

Chúng ta là đôi anh hùng độc nhất vô nhị!

Mấu chốt nhất là: tiểu sư muội chẳng mang ai theo, chỉ mang mình ta!

Hừ!

Một, hai, ba, bốn sư huynh gì đó, tất cả ra đứng mép đi!

Cái tên Hình Vu kia càng không có cửa chen chân!

Chỉ có ta – Quân Văn – mới là trái tim bé bỏng của tiểu sư muội!

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề then chốt:

“Tiểu sư muội, sư phụ có cho chúng ta đi không?”

“Dù sư phụ rất nghe lời muội, nhưng lần này đâu phải chuyện nhỏ, ta thấy khó à nha!”

Phượng Khê cũng cảm thấy có hơi khó.

Không được thì phải để Ngũ sư huynh... dùng chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ thôi!

Quân Văn chợt rùng mình lạnh gáy.

Quả nhiên, Tiêu Bách Đạo vừa nghe tin Phượng Khê muốn mang theo Quân Văn đi Ma giới, chưa để nàng giải thích xong đã nổi trận lôi đình, thực sự nổi lôi đình luôn ấy!

“Lão Ngũ! Chắc chắn lại là ngươi xúi giục nó!”

“Ta biết ngay mà, kiểu gì cũng là ngươi dụ dỗ sư muội ngươi!”

“Bằng không Tiểu Khê ngoan ngoãn hiểu chuyện của ta sao lại đòi đi Ma giới?!”

“Tin không ta đánh ch.ết ngươi bây giờ!”

Quân Văn: “……”

Giờ thì hắn đã hiểu vì sao tiểu sư muội chịu mang hắn theo xuống Ma giới.

Cái con nhóc đen tối này thâm trầm quá đi mà!

Phượng Khê phải hết lời khuyên can Tiêu Bách Đạo mới khiến lão hạ hỏa, sau đó nàng mới nói:

“Sư phụ, người đừng giận vội, nghe con nói rõ nguyên nhân cái đã.”

“Ngài còn nhớ Huyết Thiên Tuyệt chứ?”

Tiêu Bách Đạo gật đầu: “Ừ, hắn thì liên quan gì đến việc các ngươi đi Ma giới?”

“Khụ khụ... Sư phụ, thật ra thì... Huyết Thiên Tuyệt là ông nội con.”

Tiêu Bách Đạo: “……”

Trầm mặc một hồi lâu, lão rống lên một tiếng:

“Cái qu.ỷ gì vậy?!”

“Hắn là gia gia của ngươi?”

“Thế chẳng phải vai vế còn cao hơn ta một bậc à?!”

“Về sau gặp mặt, chẳng phải ta phải gọi hắn một tiếng dễ nghe sao?!”

Phượng Khê: “……”

Người có phải đang chú ý sai trọng tâm không vậy sư phụ?

Loading...