Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 309
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:58:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
309. Ma thần chúc phúc
Ban đầu Huyết Thiên Tuyệt thấy Quân Văn cũng vừa mắt lắm, so với hồi trước thì dễ chịu hơn nhiều. Thế mà giờ… tự dưng lại chướng mắt vô cùng.
Tôn tử?!
Đang giỡn chơi đấy à?!
Ai đời đang có trân châu lại quay qua nhìn con mắt cá ch.ết mà kêu là châu được hả?!
Cả đời này hắn chỉ có cháu gái! Một đứa duy nhất! Cưng như ngọc như vàng!
Sau đó, Huyết Thiên Tuyệt bắt đầu dạy cho Phượng Khê và Quân Văn vài pháp quyết cơ bản của Ma tộc, với mấy kiến thức thông thường bọn họ hay dùng.
Phượng Khê thì vẫn cứ theo đúng nhịp học của Ngũ sư huynh mà học, mới tới mà, giữ thể diện cho huynh ấy chút cũng tốt.
Lúc không tu luyện, Phượng Khê liền chạy đi tám chuyện với lão bộc bên cạnh Huyết Thiên Tuyệt, tiện tay giúp việc này việc kia luôn.
Ai mà chẳng thích một tiểu cô nương ngoan ngoãn, chăm chỉ, miệng ngọt như mía lùi chứ?
Chẳng mấy chốc, Phượng Khê đã hòa nhập rất mượt.
Dù hai lão kia mồm miệng kín như bưng, nhưng với tài bắt sóng linh hoạt của Phượng Khê, vẫn moi ra được vài chuyện lặt vặt liên quan tới Huyết Thiên Tuyệt.
Tỷ như... những sở thích cơ bản của ông lão.
Tỷ như... ông ấy từng si mê bà tộc trưởng phu nhân của Ảnh Ma tộc đến tận bây giờ vẫn còn ế sưng – thâm tình như vậy đó!
Nhưng mà, cho dù là Nhân tộc hay Ma tộc, kiểu người theo chủ nghĩa độc thân cao quý cũng chẳng ít.
Thời gian nhoáng cái trôi qua nửa tháng.
Huyết Thiên Tuyệt tuy cảm thấy hơi gấp, nhưng vì bí cảnh của gia tộc sắp mở, nên đành phải dẫn Phượng Khê và Quân Văn rời đi, thẳng tiến tới đô thành của Ma tộc.
Trên đường, Huyết Thiên Tuyệt không lộ sắc mặt, chỉ lặng lẽ đánh giá hai người, nhưng kỳ lạ là chẳng thấy bọn chúng lo lắng tí nào, ngược lại còn có vẻ… hóng hớt?
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Có khi nào… hai cái đứa Nhân tộc kỳ quặc này là do ta tự tay nuôi ra không trời?
Phượng Khê vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chuyện gì cũng từng làm rồi, cần gì phải hồi hộp?
Còn Quân Văn là kiểu ngốc nghếch đáng yêu, miễn là được theo tiểu sư muội, đừng nói là Ma tộc đô thành, đến tận hoàng cung Ma Hoàng hắn cũng dám nhảy vào phá chơi một vòng.
Biết đâu còn gặp được cha hắn nữa!
Không có cha thì mẹ cũng được!
Bảy cô tám dì gì cũng chấp nhận hết!
Hắn không kén chọn!
Chuyến đi cực kỳ suôn sẻ, hôm nay, cả nhóm đã đến được Ma tộc đô thành – Bàn Thành.
Tên nghe là biết kiên cố, trụ vững như bàn thạch.
Hai chữ "Bàn Thành" kia viết bằng cổ ngữ, đầy khí thế ngông nghênh ngút trời, nét bút như muốn bay vèo ra ngoài!
Phượng Khê nhìn mà sững cả người.
Những nét bút kia… không lẽ có gì bí ẩn?
Có khi bên trong giấu báu vật?
Nhưng nghĩ một lúc lại thấy ý tưởng đó hơi bay xa, nên thôi chuyển sang quan sát kiểu khởi, thừa, chuyển, hợp của hai chữ, thấy cực kỳ thuận mắt.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cái bảng này coi bộ đắt lắm nha. Nếu mà gỡ xuống được…
Quân Văn thấy tiểu sư muội nhìn chằm chằm cái bảng, cũng ngửa cổ nhìn theo.
Dù gì tiểu sư muội làm gì thì mình cũng làm theo, kiểu gì chả có lợi!
Huyết Thiên Tuyệt hơi nhíu mày. Hai chữ này là cổ tự truyền đời, nhưng chẳng ai biết là ai viết. Trước giờ cũng có người nghi ngờ nó ẩn chứa bí mật, nhưng leo lên xem rồi, cũng chẳng thấy gì đặc biệt.
Thế là lâu dần, chẳng ai quan tâm tới tấm bảng nữa.
Nhưng mà nay thấy Phượng Khê nhìn chằm chằm, ông cũng ngước đầu lên coi thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-309.html.]
Kế bên có hai người đi ngang, thấy ba người này cứ ngước cổ nhìn bảng, cũng tò mò nhìn theo.
Lát sau vài người nữa đi ngang, thấy năm người đang ngửa cổ nhìn bảng… thế là cũng ngửa theo.
Chẳng mấy chốc, cổng thành đang nhộn nhịp trở nên yên ắng kỳ lạ, người người đều ngửa cổ nhìn bảng!
Không biết là nhìn gì, nhưng thấy cả đám cùng nhìn, chắc chắn là có chuyện lạ!
Rất nhanh, tin đồn lan ra như gió.
Người dân toàn thành ùn ùn kéo tới.
Có người vội quá còn chưa kịp mang giày, chân đất chạy thẳng tới!
Đùa gì chứ, biết đâu đây là cơ duyên nghìn năm có một, không chạy thì hối hận cả đời!
Phượng Khê nhìn cái tình cảnh người người chen nhau ngửa cổ, đầu óc như nổ tung vì sét đánh, vui đến nhéo cả mặt mình!
Đám Ma tộc này… ăn no rỗi hơi hả?!
Phượng cẩu nhà người ta chỉ nhìn chơi cho vui, tụi bây liền hùa theo cả tổ ong!
Thế này quá hợp gu luôn!
Ban đầu Huyết Thiên Tuyệt còn không để ý. Tới khi hoàn hồn lại thì đã thấy mình bị cả biển người vây kín.
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Thật ra Phượng Khê nhìn chán hai chữ đó từ lâu rồi, nhưng thấy người kéo tới mỗi lúc một đông, liền quyết định giả vờ tiếp tục xem.
Người tốt là người biết tạo thế!
Nàng chính là cháu gái bảo bối duy nhất của Huyết Thiên Tuyệt, sắp về lại Huyết gia, phải lấy oai ra mà lấp ánh ánh nhìn soi mói!
Huyết Thiên Tuyệt tu vi cao, mưu mô đầy mình, nhưng nếu nói tới trò tạo thế... còn thua nàng xa lắm!
Phượng Khê xưa nay không chơi kiểu âm thầm, vì... vô dụng.
Trong Huyết gia không thiếu kẻ muốn nhổ Huyết Thiên Tuyệt, thì nàng – đứa cháu duy nhất – cũng đương nhiên là cái gai trong mắt tụi nó.
Làm cao một chút, chúng nó mới không dám manh động.
Không những khiến đám đối đầu với Huyết Thiên Tuyệt phải dè chừng, mà còn làm chính Huyết Thiên Tuyệt cũng không dám liều, sợ làm bể bình quý.
Nàng không đến đây để làm chim cút bị khinh bỉ!
Cho dù có bị đưa lên tế trời, cũng phải làm con cừu có spotlight!
Nghĩ đến đây, Phượng Khê chậm rãi quỳ xuống, chẳng nói gì, chỉ cúi đầu ba cái thật trang trọng.
Chủ động thể hiện một chút lễ phép!
Chỗ nào cần quỳ thì cứ quỳ!
Dù sao đây cũng là đạo làm người mà tổ sư Huyền Thiên Tông truyền lại!
Quỳ xuống thì là đầu gối, đứng dậy thì là lưng cứng như thép!
Quân Văn thấy thế liền vội vàng quỳ theo, dập đầu ba cái.
Chẳng mấy chốc, người xem đông quá, cũng quỳ theo.
Chớp mắt, chỉ còn mỗi Huyết Thiên Tuyệt đứng chơ vơ giữa biển người đang dập đầu.
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Phượng Khê túm nhẹ tay áo hắn:
“Gia gia, sao ngài đứng ngây ra vậy?
Mau quỳ tạ Ma Thần đại nhân đi chứ!
Ngài ấy vừa ban phúc cho ta đó!
Ngài ấy nói kiếm biến hóa của ta yếu quá, nên trực tiếp giúp ta hóa thành… Lôi Kiếp luôn rồi!”
Huyết Thiên Tuyệt: ???!!!
Ban phúc cái m.ô.n.g bà nội ngươi!!!