Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 312
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:01
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
312. Huyết mạch tương liên chân chính
Phượng Khê cười tủm tỉm:
“Ta biết trong đám người các ngươi có không ít là do thế lực khác phái tới giám sát. Có kẻ tự nguyện, cũng có kẻ bị ép.
Nếu đổi lại là nhà khác, e là các ngươi sớm bị xử lý sạch sẽ rồi.
Nhưng mà gia gia ta lười để tâm. Bởi vì gia gia ta chính trực đường hoàng, không thích dính dáng mấy chuyện mờ ám. Các ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn, ông ấy chẳng thèm phản ứng.
Nhưng ta thì khác. Tính ta nhỏ nhen hơn lỗ kim, ai dám bán đứng ta, ta giẫm ch,ết hắn luôn!
Các ngươi có thể tưởng mình giấu kỹ, nghĩ ta mới tới không có thủ đoạn, bắt không được nhược điểm.
Vậy thì đi hỏi thử Huyết Đình Khải xem, hắn đắc tội ta xong có kết cục gì!”
Nói rồi Phượng Khê liếc mắt nhìn một vòng. Đám nô bộc lập tức cúi gằm đầu xuống, không ai dám nhìn thẳng nàng.
Phượng Khê lại đổi giọng:
“Đương nhiên, ngăn đường người khác phát tài cũng giống như gi,ết cha mẹ người ta. Lý lẽ đó ta hiểu.
Các ngươi cứ việc đi báo cáo lại cho chủ các ngươi, nhưng nói gì hoặc không nói gì, tự cân nhắc cho kỹ.
Không chắc chắn thì có thể hỏi ta. Hoặc tự bàn bạc với nhau.
Chỉ cần các ngươi thống nhất lời khai, thì nói dối cũng hóa thật!
Lần đầu gặp mặt, ta không có gì tặng, thôi thì cho các ngươi mấy cái tin nội bộ, rồi đi tìm chủ các ngươi lĩnh thưởng!
Thứ nhất, tu vi của ta là tụ khí tầng năm, là một tiểu phế vật.
Thứ hai, ta được Ma Thần ban phúc, có thể biến thiên Lôi Kiếp thành vũ khí.
Thứ ba, cuộc sống trước kia của ta cực kỳ nghèo khổ, cho nên ta vô cùng khát khao tiền bạc, tham tiền khỏi bàn.
Được rồi, nhiêu đó đủ xài! Mau đi lĩnh thưởng đi!”
Đám nô bộc: “……”
Ngươi không tặng nổi một viên ma tinh mà cũng kêu tụi ta ‘tạ thưởng’? Thôi kệ, vẫn phải cúi đầu hành lễ:
“Tạ đại tiểu thư ban thưởng!”
Phượng Khê gật đầu như thể vừa thưởng vàng bạc:
“Cố gắng làm việc đi, sau này ta còn thưởng nữa!”
Đám nô bộc: “……”
Đại trưởng lão thật sự nhặt một con Tì Hưu về nhà rồi! (Tì Hưu là linh thú chuyên hút tiền không nhả)
Sau khi đám nô bộc rút lui, Huyết Thiên Tuyệt gọi Phượng Khê vào thư phòng, bảo Quân Văn đứng gác ngoài.
Tuy thằng nhóc này hơi phế, nhưng ít ra cũng đáng tin.
Vừa vào phòng, Huyết Thiên Tuyệt đã nhíu mày:
“Hôm nay ngươi nói chuyện quá hồ đồ, không nói chuyện khác, ngươi dám nhắc đến Ma Thần như thế, là bất kính! Nếu Ma Thần giáng tội thì e cái mạng nhỏ của ngươi giữ không nổi đâu!”
Phượng Khê thoải mái ngồi phịch xuống ghế, chớp mắt:
“Gia gia, người quên rồi à? Con là người phàm, không phải Ma tộc.
Ma Thần hình như không quản được con đâu nha!”
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Quên mất nha đầu này là hàng giả!
Cũng tại nàng diễn đạt quá, làm ông nhập vai thật luôn!
Ngay sau đó, Phượng Khê đột nhiên thất khiếu đổ m.á.u rồi lăn ra bất tỉnh.
Huyết Thiên Tuyệt thất kinh hồn vía!
Ma Thần giáng tội thật rồi à!?
Ông lập tức quỳ xuống đất dập đầu lia lịa, cầu xin Ma Thần tha thứ vì ông cũng là đồng phạm!
Chưa đầy một khắc, Phượng Khê tỉnh lại.
Nhìn thấy ông nội quỳ dưới đất, nàng sững sờ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-312.html.]
“Gia gia, ngài quỳ làm gì vậy?”
Huyết Thiên Tuyệt giận dữ:
“Ma Thần giáng tội rồi còn hỏi?! Mau quỳ xuống tạ tội đi!”
Phượng Khê: “……”
Nàng đành phải kiên nhẫn giải thích: đây chỉ là bệnh vặt trước kia, không liên quan gì tới Ma Thần.
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Thôi kệ! Mặc dù nói thế nào đi nữa thì ông vẫn thấy mình lỡ mồm bất kính, quỳ thì quỳ!
Ông đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh uống hai ngụm trà.
Phượng Khê thấy vậy liền chủ động đổi chủ đề cho ông đỡ ngượng:
“Gia gia, mai kiểm tra huyết mạch thì làm sao?”
Huyết Thiên Tuyệt đặt chén trà xuống, đáp:
“Ta gọi ngươi tới cũng để nói chuyện đó. Ta sẽ phong ấn một giọt m.áu của ta vào đầu ngón tay ngươi. Mai kiểm tra, ngươi chỉ cần thả ra là được.”
Mắt Phượng Khê sáng như đèn pha!
Cách gian lận này tuyệt quá!
Phải học ngay! Đây chính là kỹ năng sinh tồn trong giới tu tiên!
Nhưng nếu nói thẳng ra thì chắc chắn ông không đồng ý, thế là cô giả bộ lo lắng:
“Gia gia, con thấy chỉ làm một ngón tay không an toàn. Lỡ có kẻ soi mói, bắt con đổi ngón hay đổi tay thì sao?
Hay là… mỗi ngón tay đều phong ấn một giọt đi?
Hoặc không thì… ngón chân cũng làm luôn cho chắc!”
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Nghe cũng có lý.
Thế là để phòng bất trắc, ông phong ấn một giọt m.áu vào cả mười đầu ngón tay Phượng Khê.
Sau khi làm xong, Phượng Khê đỏ mặt, ân cần:
“Gia gia, trên người con chảy huyết mạch của người, từ nay chúng ta là người một nhà, huyết mạch tương liên!”
Huyết Thiên Tuyệt hừ lạnh, làm bộ không để ý.
Nhưng mà... không biết có phải vì m.áu mình hay không, ông thấy con bé này nhìn cũng… thuận mắt hơn tí chút.
Ông dặn dò thêm vài chuyện, rồi để nàng cùng Quân Văn về nghỉ.
Nửa đêm, sau khi xử lý việc trong tộc xong, Huyết Thiên Tuyệt phóng thần thức xem thử tình hình của Phượng Khê và Quân Văn.
Tưởng hai đứa ngủ rồi, ai dè cả hai đều đang nỗ lực tu luyện.
Huyết Thiên Tuyệt gật đầu hài lòng.
Tư chất ra sao chưa rõ, nhưng chí ít hai đứa này chăm chỉ thật.
Tuy nhiên trong lòng ông vẫn bất an, cứ cảm thấy đợt kiểm tra huyết mạch ngày mai sẽ có chuyện.
Nhưng chuyện gì làm được thì ông đã làm, đành ngồi chờ xem biến.
Sáng hôm sau ăn xong, Phượng Khê theo Huyết Thiên Tuyệt tới từ đường Huyết gia.
Quân Văn cũng muốn đi theo, nhưng không đủ tư cách vào từ đường, đành đứng ngoài đợi.
Lúc này trong từ đường đã tụ tập không ít người, đều là nhân vật có m.áu mặt trong Huyết gia.
Một người hỏi:
“Đại trưởng lão, đây là cháu gái ngài sao? Nhìn cũng được đấy, chỉ là không giống ngài lắm!”
Sau khi dịch dung, dung mạo của Phượng Khê vốn bình thường, nhưng nhờ chuyển tu vi thành ma khí, mặt mũi không hiểu sao lại sắc nét hơn, từ sáu điểm nhảy vọt lên tám điểm.
Huyết Thiên Tuyệt hờ hững đáp:
“Ta thì mặt mũi thô kệch, không giống ta thì lại là chuyện tốt.”
Rồi quay sang gọi:
“Vô Ưu, đây là nhị trưởng lão, mau chào hỏi đi!”