Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

316. Đúng rồi, tổ tông của ngươi chính là ta đây!

Huyết gia có ba chỗ bí cảnh riêng của gia tộc.

Hai chỗ trong đó cứ ba mươi năm mở một lần, duy chỉ có cái chỗ bí cảnh lần này là đặc biệt, thời gian mở ra không cố định.

Có lúc mười năm mở một lần, có lúc năm trăm năm cũng chẳng thấy động tĩnh. Mà mỗi lần mở ra, khung cảnh bên trong lại đổi khác, chả lần nào giống lần nào.

Vì thế nên dù có từng vào trước, kinh nghiệm cũng chẳng giúp ích được gì mấy.

Mặt khác, hình ảnh bên trong bí cảnh lại không thể truyền ra ngoài, khiến đám người chỉ có thể ngồi chờ mốc meo.

Chẳng ai ngờ được, đột nhiên một luồng sáng lóe lên, cảnh tượng bên trong bí cảnh dần hiện ra rõ ràng trong quầng sáng ấy.

Mọi người đều sững sờ: “Ủa gì kỳ vậy?”

Nhưng có thể nhìn được tình hình bên trong thì cũng coi như tin vui.

Ánh mắt ai nấy dán chặt vào quầng sáng.

Cảnh tượng hiện ra là một mê cung hang động rậm rạp chằng chịt, nối liền bốn phương tám hướng.

May mà mấy vị đệ tử tinh anh bị truyền vào đều cùng rơi trong hệ thống hang động, còn có thể phối hợp hỗ trợ lẫn nhau.

Đám đệ tử này do ba người dẫn đầu: Huyết Đình Uẩn, Huyết Đình Liễm và Huyết Đình Hạo, cả ba đều có tu vi Ma Đan trung kỳ.

Sau một hồi thương lượng, họ chia làm ba đường: tả, trung, hữu mà đi.

Phượng Khê thấy vậy cũng chẳng lấy làm lạ. Trong số họ, người thì trung thành với tộc trưởng, kẻ lại theo nhị trưởng lão hoặc tam trưởng lão, đã khác chí hướng thì chắc chắn chẳng thể đồng lòng hành động.

Mọi người đều nín thở quan sát. Dù mấy hang động đó trông có vẻ bình thường, ai cũng đoán trong đó chẳng phải thứ dễ nuốt.

Trong ba nhóm, nhóm giữa do Huyết Đình Hạo dẫn đầu lao đi nhanh nhất, chớp mắt đã băng qua năm hang động.

Trong nhóm đó có cả Huyết Đình Khải.

Tâm trạng hắn lúc này phải gọi là… phơi phới!

Vì hắn không thấy bóng dáng Phượng Khê đâu cả!

Có thể nàng bị truyền vào đâu đó biệt lập, cũng có thể chẳng được vào luôn! Dù thế nào thì… xui xẻo là chắc!

Đáng đời! Ch.ết quách đi cho rồi!

Hắn liền hớn hở kể lại phát hiện đó cho đồng bọn.

Bọn kia đều là người của tam trưởng lão, lập tức hùa theo châm chọc mỉa mai, tiện tay còn lôi cả Huyết Thiên Tuyệt ra chế giễu.

Đặc biệt là Huyết Đình Khải, mắng như lên đồng!

Huyết Thiên Tuyệt mặt lạnh như tiền.

Phượng Khê thì thoải mái lấy một viên ghi âm thạch đặt ngay trước quầng sáng, cười tươi rói:

“Ghi lại rồi, sau này không có việc gì con với gia gia nghe lại cho vui!”

Mọi người: “……”

Hai ông cháu nhà này rõ là ghi thù!

Mấy người khác không nói chứ riêng Huyết Đình Khải tám phần là sắp xui đến nơi!

Thật ra, hai nhóm còn lại cũng đang bàn về Phượng Khê, nhưng so với nhóm của Huyết Đình Khải thì ít cay nghiệt hơn.

Phượng Khê thì… chán ch.ết đi được.

Đám người này chửi bới chả có tý sáng tạo nào.

Thua xa nàng!

Nàng chán, cái Lôi Kiếp đang quấn quanh đầu nàng lại càng chán.

Ban đầu còn hí hửng định vào bí cảnh chơi cùng Phượng “cẩu”, ai ngờ cái tiểu phế vật này lại chẳng lọt vào nổi!

Phượng Khê cảm thấy tia sét trên đầu rung rung, đột nhiên nảy ra một suy đoán:

Không lẽ là do có Lôi Kiếp tồn tại, nên nàng mới không được vào bí cảnh?!

Nghĩ càng thấy hợp lý, nàng hận không thể bóp nát tia sét thành bánh quai chèo cho hả giận!

Dưới sự “nhắc khéo” đầy bạo lực của nàng, Lôi Kiếp cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề…

Lập tức… ngưng hoạt động.

“Ta có tội.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-316.html.]

Lúc này, đám người của Huyết Đình Khải vẫn đang bon chen trong hang động, chưa gặp nguy hiểm gì.

Phượng Khê xem đến mức phát ngáp.

Huyết Thiên Tuyệt tâm trạng đã không tốt, thấy nàng lười biếng lại càng ngứa mắt.

Trong lòng mắng: “Chưa vào bí cảnh mà đã buồn ngủ? Tâm lý kiểu gì vậy trời?!”

Phượng Khê cảm nhận được ánh mắt không thiện chí, lập tức đứng lên:

“Gia gia, con đi dạo một vòng nha~”

Huyết Thiên Tuyệt: “……”

Trong đống mồ có gì mà dạo?!

Thôi kệ, muốn đi thì đi, lão nhắm mắt làm ngơ.

Phượng Khê chọn đại một hướng mà đi, Quân Văn lon ton theo sau.

Trước mắt toàn là mồ mả, xây cũng rất khí phái.

Vì có người trông coi kỹ càng nên không thấy cỏ dại.

Đi được một đoạn, Phượng Khê bắt gặp một ngôi mộ nhỏ trông… thảm hại.

Vừa bé, vừa đầy cỏ dại, nhìn qua thấy đã thiếu tình người.

Nàng bước tới xem kỹ bia mộ.

Chủ mộ tên là Huyết Phệ Hoàn, tính theo vai vế thì cỡ… gia gia gia gia gia của Huyết Thiên Tuyệt.

Theo dòng chữ khắc sau mộ bia thì vị này tính tình cực đoan, từng chống lệnh gia tộc, suýt nữa gây đại họa.

Nhưng vì từng lập chút công lao nên không bị xóa tên khỏi tộc phổ, sau khi chế.t thì được chôn tạm vào lăng tổ.

Nói trắng ra thì là tội nhân!

Phượng Khê đọc xong chỉ cười, rồi bắt đầu nhổ cỏ dại quanh mộ.

Quân Văn không hiểu lý do, nhưng thấy tiểu sư muội làm thì cũng làm theo.

Thật ra Phượng Khê chẳng có lý do gì đặc biệt. Nàng chỉ thấy cái mả bao này bị phân biệt đối xử quá đáng, nhìn vào thấy… cô đơn.

Chắc về sau Huyết Thiên Tuyệt ch.ết cũng bị đối xử như thế.

Ở nơi xa, Huyết Thiên Tuyệt đột nhiên hắt xì hai cái: “Hắt xì! Ai đang mắng ta đấy?!”

Rất nhanh sau đó, Phượng Khê và Quân Văn đã dọn sạch đám cỏ dại.

Vì gần đó còn có người, Phượng Khê không tiện đốt vàng mã tế lễ, đành rót một bình rượu cúng mộ cho có lệ.

Ngay lúc đó, trong đầu nàng bỗng vang lên một giọng nói:

“Tiểu nha đầu, có muốn vô trong chơi với bọn họ không?”

Phượng Khê ngẩn người, hỏi lại: “Ngài là lão tổ tông Huyết Phệ Hoàn?”

Nàng cũng không biết phải xưng hô sao cho hợp, nên tạm gọi vậy.

Giọng kia cười ha hả: “Tiểu nha đầu miệng ngọt thật đấy, đúng rồi, ta chính là tổ tông nhà ngươi đây!”

Phượng Khê: “……”

Sao nghe câu này lại giống như chửi người vậy trời?

Giọng kia lại hỏi: “Ngươi chưa trả lời muốn vào trong chơi không? Chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc, ta tặng ngươi một cơ duyên lớn!”

Phượng Khê chớp mắt: “Lão tổ tông, ngài giúp được ta vào à?”

Huyết Phệ Hoàn cười lạnh:

“Hừ, cái đám đó bày ra trò mèo gì, ta nhắm mắt còn coi thường!

Chúng nó làm ra toàn thứ trẻ con chơi nấu ăn!

Chớ nói ngươi, ngay cả tên ngốc đi bên cạnh ngươi ta còn đưa vào được!”

Phượng Khê quay sang nhìn Quân Văn một cái.

Quân Văn không hiểu chuyện gì, chỉ nở một nụ cười sáng lạn như ánh dương.

Ta biết mà, tiểu sư muội chắc chắn có tình cảm với ta!

Rảnh rỗi cũng thích nhìn ta!

Loading...