Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 318
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:16
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
318. Khiêm nhường chính là một loại đức tính tốt
Nhị trưởng lão với tam trưởng lão tuy rằng trong lòng ấm ức vô cùng, nhưng vẫn còn chút khí thế của đế tộc.
Không nói đâu xa, đội của họ đều có năm sáu người, Huyết Vô Ưu thì chỉ có hai mạng, tu vi lại còn là tầng đáy của xã hội.
Không đáng để sợ.
Đúng lúc ấy, Huyết Đình Uẩn cùng hai người khác lần lượt phá xong mê trận chỗ này mà đi tới.
Ba người chẳng hẹn mà cùng cắn ngón trỏ, bắt đầu thi triển bí pháp nhà họ Huyết —— Huyết Châu Dẫn.
Huyết châu bị ma khí bao vây lơ lửng giữa không trung, từ từ bay về phía trước, Huyết Đình Uẩn và đồng bọn lập tức theo sau.
Huyết Thiên Tuyệt nhìn mà mặt mày chẳng vui nổi.
Hắn cũng biết dùng bí thuật này, nhưng chưa từng dạy cho Phượng Khê.
Không phải giấu nghề, mà là vì loại bí thuật này chỉ tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên mới dùng được, hơn nữa còn phải mang huyết mạch Huyết gia.
Trước đó hắn phong tỏa huyết mạch trong ngón tay Phượng Khê chỉ duy trì được hai canh giờ, lâu hơn cũng vô dụng.
Hai tiểu tử kia, một không biết phá trận, hai là chẳng có Huyết Châu Dẫn hỗ trợ, e rằng còn lâu mới thoát khỏi mê trận.
Đang nghĩ ngợi, hắn đã nghe thấy giọng Phượng Khê vang lên, nói với Quân Văn:
“Ca, ma thần đại nhân với tổ tiên liên tục ban phúc cho muội, chứng tỏ vận khí hiện giờ của muội tốt đến bùng nổ!
Cho nên, mình cứ… dùng cảm giác mà đi thôi!”
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Tổ tiên xin mời đứng sang một bên, còn ma thần ban phúc kiểu gì, trong lòng ngươi thật sự không thấy ngượng hả?
Đi theo cảm giác á?
Ngươi mà đi ra được theo kiểu đó thì có khi thật sự gặp q.uỷ!
Phượng Khê vừa đi vừa dừng, còn ngân nga tiểu khúc.
Không hề giống đang thí luyện, mà như đi du ngoạn giải sầu.
Đám người Huyết tộc không nhịn được cười ha hả:
“Không nói đâu xa, nha đầu Huyết Vô Ưu này tâm thái thật sự rất tốt!”
Huyết Thiên Tuyệt ở bên cạnh thầm nghĩ: Tâm thái tốt cái rắm, là đầu óc không tim không phổi, da mặt dày tới cảnh giới siêu phàm!
Trên đỉnh đầu Phượng Khê, Lôi Kiếp cũng đang ngân nga tiểu khúc – phiên bản câm không tiếng.
Tâm tình nó giờ đây cũng gọi là siêu tốt!
Lâu rồi chưa được cảm nhận lại cảm giác ưu việt, cuối cùng cũng vương giả hồi triều!
Phượng cẩu kia chẳng phải vẫn phải nhờ đến ta đấy sao?!
Không có ta, con nhóc này đến giờ còn đang ngồi khóc trong mê trận!
Cái mê trận ch.ết tiệt này trong mắt ta chẳng khác gì vũng nước!
Nếu loại trận đơn giản vậy mà còn làm khó được ta, thì mặt mũi trận pháp Lôi Kiếp còn để đâu!
So hiệu suất, Lôi Kiếp còn ăn đứt cái trò Huyết Châu Dẫn kia cả khúc!
Chỉ một lúc sau, nó đã dắt Phượng Khê với Quân Văn tới đúng cửa động ra khỏi mê trận.
Phượng Khê cười tủm tỉm:
“Ca, thấy chưa? Vận khí của muội không tệ chút nào nha?!
Không phải muội tự khen, nhưng từ lúc được ma thần ban phúc tới giờ, vận khí cứ gọi là một đường phi nước đại, muội chắc chắn là đại khí vận chi nhân trong truyền thuyết!”
Quân Văn gật đầu lia lịa, mắt còn đỏ hoe:
“Tiểu muội, đúng là ‘bĩ cực thái lai’, ngày xưa chịu đủ gian khổ, giờ trời xanh đã có mắt, vận mệnh chuyển mình!
Huynh thật sự thay muội vui mừng!”
Lời này Quân Văn không hề diễn, hắn nói thật lòng thật dạ.
Tiểu sư muội từng bị Hỗn Nguyên Tông hành tới mức đan điền suýt nát, nếu không gặp được sư phụ, có khi cái mạng nhỏ cũng chẳng giữ được.
Cũng may, khổ tận cam lai rồi.
Từ nay về sau, tiểu sư muội nhất định sẽ an ổn yên lành, mọi chuyện suôn sẻ.
Phượng Khê đoán được tâm tư Quân Văn, lòng cũng thấy ấm áp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-318.html.]
“Ca, ngồi nghỉ chút đi.”
Hai người ngồi xuống ăn uống, vừa ăn vừa nói chuyện.
Qua nửa ngày, vẫn không có ý định rời khỏi hang động.
Phượng Khê thậm chí còn lôi ra cả cái ghế nằm, nằm xuống thư thư thái thái.
“Ca, biết vì sao muội không ra ngoài không?”
Quân Văn lắc đầu: “Sao thế?”
Phượng Khê cười:
“Bên ngoài chắc chắn có mai phục, mà tu vi hai ta quá yếu, so với ba đội kia thì yếu như gà!
Cho nên chi bằng để mấy người kia làm chuột bạch trước đi!
Ca à, nhớ kỹ nhé, khiêm nhường là một loại đức tính tốt!”
Đám người ngoài bí cảnh: “……”
Ngươi mới là đồ thất đức!
Đại trưởng lão vốn ngay thẳng chính trực, sao lại có cháu gái bụng đầy mưu kế thế này?!
Nhưng mà, rốt cuộc nàng dùng cách gì tìm ra đúng lộ trình vậy?
Chẳng lẽ thật sự là vận khí tốt?
Thật sự có không ít người tin.
Bởi vì Phượng Khê không dùng bí thuật, không mượn ma khí, không có vẻ gì là cao thủ trận pháp, nhìn thế nào cũng giống ch.ó mù ngáp phải ruồi.
Lại thêm tin đồn nàng được ma thần và tổ tiên ban phúc, chẳng lẽ nàng thật sự là đại khí vận chi nhân?
Nghe nói Nhân tộc có câu: “Phượng Khê vận khí không tồi”, có người còn gọi nàng là điềm lành của Nhân tộc.
Chẳng lẽ Ma tộc cũng sắp ra một cái… điềm lành?
Lúc này Huyết Thiên Tuyệt đã nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.
Không cần biết nàng ra bằng cách nào, ra được là được!
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả!
Mãi một lúc sau, ba đội còn lại mới lần lượt tới nơi.
Không ai ngu mà tự tiện ra ngoài trước.
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn, Huyết Đình Liễm liếc nhìn Phượng Khê:
“Huyết Vô Ưu, nếu các ngươi tới trước, vậy các ngươi ra trước đi!”
Huyết Đình Hạo cũng phụ họa.
Huyết Đình Uẩn thì im lặng không nói gì.
Phượng Khê ngáp một cái:
“Tối qua muội mất ngủ, mí mắt còn mở không nổi, các huynh cứ ra trước đi!”
Huyết Đình Khải vốn đã ghét Phượng Khê, lập tức lạnh giọng:
“Ngươi là mất ngủ hay là không dám ra?”
Hắn tưởng Phượng Khê sẽ tìm cách biện hộ kiểu "ta thật sự mất ngủ", ai ngờ Phượng Khê cười híp mắt:
“Huynh nhìn ra rồi à? Không ngờ huynh cũng thông minh ghê!
Không sai, muội chính là không dám ra!
Muội mới tụ khí tầng chín, ca muội thì Ngưng Nguyên tầng ba, hai cái tiểu phế vật như tụi muội mà xông ra ngoài chẳng khác nào tự tìm đường ch.ết!
Cho nên tụi muội tạm thời chưa có ý định ra ngoài, bù giấc ngủ còn hơn!”
Huyết Đình Khải nằm mơ cũng không nghĩ Phượng Khê lại... thành thật tới mức này, khiến hắn nghẹn lời, không biết tiếp theo phải nói gì.
Ngươi mắng họ là đồ nhát gan?
Người ta thừa nhận luôn!
Ngươi mắng họ là phế vật?
Người ta cũng gật đầu cái rụp!
Cả đám người còn lại đều ch.ết trân.
Khi người ta không biết xấu hổ đến trình độ nhất định, ngay cả kẻ địch cũng không biết mắng từ đâu.