Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:39:49
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
32. Không phải ta bị ép, chỉ là lòng tốt dâng trào mà thôi!
Phượng Khê cũng không nghĩ tới nhanh như vậy liền đụng phải “Chuột chết”, ho khan một tiếng:
“Ngũ sư huynh, huynh ở bên ngoài chờ hay cùng muội đi vào?”
Quân Văn tuy rằng vẫn còn trong trạng thái nửa ngốc nghếch, nhưng vẫn lập tức lên tiếng:
“Huynh cùng muội đi vào!”
Hắn sẵn sàng bảo vệ tiểu sư muội bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Khụ khụ, thuận tiện được thêm kiến thức.
Quân Văn sợ phía trước có cái gì nguy hiểm, vẻ mặt đề phòng đi ở phía trước, để Phượng Khê đi theo hắn phía sau.
Tuy rằng Phượng Khê cảm thấy đều đã vào địa bàn của người ta, lại phòng bị cũng vô dụng nhưng Quân Văn dụng tâm là tốt cho nên cũng liền chưa nói cái gì.
Hai người mới vừa tiến vào bất quá chỉ trong vòng mười mấy giây, cảnh vật trước mắt đã biến đổi hoàn toàn, như thể từ thiên đường xuống vực thẳm. Những cây linh thực vốn xanh tươi, đầy sức sống giờ đây đã thay đổi hình dáng, tất cả đều biến thành những màu sắc u ám.
Mơ hồ có tử khí tràn ngập.
Sắc mặt Quân Văn tức khắc liền thay đổi!
“Ma thực! Tiểu sư muội, ở đó đều là ma thực!”
Ma thực là loại thực vật chỉ sinh trưởng ở Ma Vực, bình thường không thể tồn tại trong Tu Tiên giới. Quân Văn vừa nói xong, lập tức triệu hồi phi kiếm, đứng bảo vệ phía sau Phượng Khê. Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện cánh cửa màu đen lúc trước đã biến mất không còn thấy đâu.
Xong rồi!
Bị hố rồi!
Vậy mà Phượng Khê vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Ngũ sư huynh, tạm thời đừng nóng nảy."
Phượng Khê: "Muội còn chưa từng gặp qua ma thực, huynh nhận ra chúng không? Mỗi loại giới thiệu cho muội chút đi!"
Quân Văn:... "Muội sao lại suy nghĩ như vậy?!"
Nhưng lúc này, Quân Văn đang hoảng hốt, muốn tìm cách phân tán sự chú ý, vì thế đành phải đáp:
“Tiểu sư muội, muội thấy cái cây ma thực đầy gai kia không?
Đây là thị huyết gai, hỉ thực m.á.u tươi, một khi bị nó đ.â.m thủng làn da, liền sẽ bị hút thành thây khô.
Vô luận là Nhân tộc Ma tộc hay là yêu thú ma thú, đều có thể trở thành con mồi của nó.
Cây bên cạnh cây thị huyết gai đó là độc giáp thảo, nếu nó phát nổ sẽ giải phóng độc khí khiến người ta ngất xỉu trong nháy mắt…”
Phượng Khê nhanh chóng chen vào: “Ở đây không có gì ăn sao?”
Quân Văn: “……”
Ăn cái rắm? Đây là ma thực đấy!
Muội muốn trở thành Ma tộc à?!
Phượng Khê đột nhiên hưng phấn nói:
“Ngũ sư huynh, Tu Tiên giới ít khi gặp ma thực, cái gì hiếm thì quý mà, chúng ta thu gom chút ít mang ra ngoài đổi tiền đi! Ở đây có nhiều ma thực thế này, chắc chắn bán được rất nhiều tiền! Lần này chúng ta hời to rồi!”
Quân Văn: …… Sao mạch não muội lại khác người bình thường vậy?
Nơi này xuất hiện ma thực kỳ quái, sao muội không nghĩ cách làm sao thoát thân trước đi?
Phượng Khê vẫn mải mê: “Ngũ sư huynh, chúng ta đào thử một gốc cây đi? Cái thị huyết gai kia không tệ đâu. Dù không bán được thì cũng có thể dùng làm hong gió gà, hong gió vịt gì đó, chắc chắn không có mùi m.á.u tươi đâu…”
Quân Văn: “……”
Lúc này, hắn chỉ biết đứng nhìn, có cảm giác như đang mơ vậy.
Không thể không nói, sau vài lần hợp tác làm việc xấu, Quân Văn cũng đã tiến bộ trong kỹ năng diễn xuất. Hắn lập tức nói:
“Tiểu sư muội, muội thật thông minh! Những ma thực này mang ra ngoài chắc chắn bán được giá cao, có tiền rồi chúng ta sẽ mua thêm mấy thứ tốt, thử một chút cảm giác làm thân truyền đệ tử ngang tàng…”
Ban đầu hắn chỉ phối hợp với Phượng Khê, nhưng càng nói càng thấy phấn khích, thậm chí cảm thấy đề nghị của Phượng Khê có lý đấy!
Đang lúc hai người hăng say thảo luận, một giọng nói trầm đục vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-32.html.]
“Mấy đứa nhóc vô tri! Các ngươi muốn đào ma thực có hỏi qua chủ nhân ở đây chưa?”
Quân Văn vội vàng chắn trước Phượng Khê, vẻ mặt đề phòng.
Nhưng giọng nói này phát ra từ bốn phía, hắn căn bản không thể xác định được vị trí người nói.
Phượng Khê bĩu môi, nói:
“Ngươi lừa ta vào bí cảnh, sao không hỏi ý kiến ta trước? Căn bản chẳng coi ai ra gì, ở đây ra vẻ gì vậy??!"
“Có rắm thì thả, có chuyện thì nói, đừng có ở đây làm màu nữa!”
“Lăn ra đây cho ta!”
Quân Văn quả thật chẳng biết nên khóc hay nên cười! Tiểu sư muội của hắn không phải đang cố tình chọc giận người ta sao? Muội không muốn sống, nhưng ta vẫn muốn sống đây!
Phượng Khê đương nhiên không phải tự tìm đường chết. Nàng nghĩ rằng nếu tên "chủ nhân" này chịu cho nàng và Quân Văn vào khu vực này, thì chắc chắn hắn cần thứ gì đó, không thể dễ dàng g.i.ế.c bọn họ được.
Quả nhiên, sau một hồi nổi trận lôi đình, thanh âm đó chỉ phát ra những cú đánh nhẹ, như d.a.o gió đen trừng phạt Quân Văn và Phượng Khê.
Quân Văn nhẹ nhàng tránh những d.a.o gió đen đó, nhưng vẫn không dám lơ là.
Phượng Khê càng thêm chắc chắn suy đoán của mình và cũng không còn chút sợ hãi nào.
“Được rồi, đừng làm cái trò này nữa. Tất cả chỉ là lãng phí thời gian thôi. Không còn bao nhiêu ngày nữa, bí cảnh này sẽ đóng cửa. Nếu ngươi không nói ra thì có khi sẽ không kịp nữa đấy.”
Nói xong, Phượng Khê từ nhẫn trữ vật lấy ra hai quả linh quả, đưa cho Quân Văn một quả rồi bắt đầu gặm.
Đây là những quả linh quả mà nàng cướp từ Lộ Tu Hàm, ngọt lịm!
Quân Văn nhìn tiểu sư muội của mình, ngoài việc thán phục nàng không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, một đám sương mù đen trắng đan xen đột ngột xuất hiện phía trước.
“Ta là hỗn độn chi linh! Các ngươi có thể nhìn thấy ta, thật là vận may của các ngươi. Còn không quỳ xuống dập đầu đi?”
Phượng Khê cười khẩy.
“Quỳ xuống? Ta còn muốn nằm sấp xuống nữa là! Đúng là không thể hiểu nổi, ngươi một chút đầu óc cũng không có hả, sao lại gọi mình là hỗn độn chi linh? Cứ như thế này thì ta còn không biết ngươi cầu xin gì ta nữa. Nếu muốn cầu người thì cũng phải có thái độ cầu xin chứ!”
Đám sương mù tức đến mức giật giật! Thậm chí phần sương mù trắng cũng chuyển thành màu đen.
“Cái gì? Ngươi thật là quá trớn! Tin hay không ta g.i.ế.c ngươi ngay bây giờ?”
“Không tin.”
Sương mù im bặt, không biết nên nói gì.
Quân Văn nhìn Phượng Khê, tim suýt rớt ra ngoài. Tiểu sư muội này lúc nào cũng tìm cách gây rắc rối! Hắn lo lắng không biết đoàn sương mù này sẽ hành động thế nào.
Nhưng ngược lại, như thể không ngờ tới phản ứng của Phượng Khê, sương mù cuối cùng cũng hạ giọng.
“Vừa rồi ta chỉ đang thử các ngươi một chút thôi. Đúng là dũng cảm, không hổ là người được ta chọn lựa. Ta sẽ không vòng vo nữa, nói thẳng luôn nhé!
Hỗn độn sơ khai chỉ có hỗn độn khí, không có linh khí, ma khí. Sau đó, hỗn độn khí phân hóa thành linh khí và ma khí. Ta là hỗn độn chi linh, cần hấp thu linh khí và ma khí để tu luyện.
Ta đã tu luyện ở đây mấy vạn năm rồi, linh khí bây giờ đã bão hòa. Hiện tại, ta cần hấp thu ma khí. Vì thế, ta muốn các ngươi đưa ta đến Ma giới để hấp thu ma khí.
Yên tâm, ta sẽ không bắt các ngươi làm việc cho ta miễn phí. Ta sẽ cho các ngươi rất nhiều tài nguyên và cơ duyên để tu luyện. Cứ đáp ứng đi!”
Phượng Khê xoay mắt một vòng, cười nhạt: “Chỉ là mang ngươi đến Ma giới thôi à? Không có điều kiện gì phụ thêm sao?”
“À, đúng là có một điều kiện. Đó là các ngươi phải dẫn ma khí vào cơ thể. Nhưng yên tâm, ta có cách giúp các ngươi che giấu điều này, người ngoài sẽ không phát hiện ra đâu.”
Phượng Khê cười lạnh một tiếng: “Chúng ta tuyệt đối không đồng ý dẫn ma khí vào cơ thể đâu!
Thôi, vậy đi. Ta thấy ngươi bị nhốt ở đây cũng tội nghiệp quá…”
Sương mù ngắt lời: “Ta không bị nhốt, chỉ là không muốn ra ngoài thôi.”
Phượng Khê quay lưng bỏ đi.
Sương mù: “Này, ngươi cứ tiếp tục nói đi, coi như ta chưa nói gì nhé!”
“Không phải ta bị ép, chỉ là… lòng tốt dâng trào mà thôi!”