Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 320

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

320. Ca, lời này của huynh sai rồi

Trong đám người không biết là ai buột miệng thốt ra một câu:

“Bên trong bí cảnh chẳng phải còn có Huyết Vô Ưu với Ninh An Phương hay sao?! Không chừng hai người họ có thể đi cứu người!”

Người này vừa dứt lời đã tự thấy mình nói xàm.

Chưa bàn tới chuyện Huyết Vô Ưu với Ninh An Phương có lòng tốt hay không, mấu chốt là hai kẻ đó mà đi, chẳng phải cũng là đi chịu ch.ết sao?!

Bất quá, vẫn có không ít ánh mắt nhìn về phía Huyết Thiên Tuyệt.

Huyết Thiên Tuyệt: “……”

Các ngươi nhìn ta làm chi?

Cái đức hạnh của hai người kia, ta còn rành hơn các ngươi gấp trăm lần!

Chúng không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì cũng đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi, chứ cứu người á? Nằm mơ giữa ban ngày còn có vẻ thực tế hơn!

Huống hồ, ta làm gì có cách nào liên lạc với hai đứa nó đâu!

Mọi người cũng chỉ là theo bản năng mà nhìn Huyết Thiên Tuyệt, rồi cũng rất nhanh quay lại dán mắt vào mặt truyền ảnh thạch.

Lúc này, đám người Huyết Đình Khải vẫn đang khản cả cổ mà gào cứu mạng, tiếng kêu vang vọng tận chân trời góc bể.

Tất nhiên cũng lọt vào tai Phượng Khê và Quân Văn.

Hai người nghĩ bụng, “Gào tới thê thảm như thế, vừa nghe đã biết là tiếng lòng chân thật!”

Phượng Khê liếc Quân Văn một cái, Quân Văn lập tức phối hợp:

“Tiểu muội, ta dường như lại nghe thấy tiếng họ kêu cứu, còn thảm hơn hồi nãy! Không lẽ thật sự gặp nguy hiểm tính mạng rồi?

Đáng tiếc, giờ còn nửa canh giờ nữa mới tới thời gian hẹn hai canh giờ, chúng ta không tiện phá hẹn.

Mấy chuyện khác có thể tạm bỏ qua, nhưng ta với muội là người biết giữ chữ tín, xưa nay chưa từng lật lọng với ai cả.”

Quân Văn thấy ánh mắt tán thưởng của Phượng Khê, trong lòng âm thầm cho bản thân một cú vỗ tay 360 độ không góc ch.ết!

Miệng lưỡi ta hiện tại tuy còn kém tiểu sư muội vài phần, nhưng cũng đã sắp đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi!

Nhìn mấy lời này xem, từng chữ đều gãi trúng chỗ ngứa!

Còn cả ngữ khí, biểu cảm đều cực kỳ đúng lúc, đúng chỗ!

Phượng Khê cũng cảm thấy Quân Văn đã tiến bộ không ít. Trước đây hắn còn nói chuyện như gỗ đá, giờ đã học được kiểu âm dương quái khí rồi.

Nàng âm thầm suy tính, thực lực đám người Huyết Đình Uẩn quả thật không yếu, lại còn đông người, nàng với Quân Văn có đi cũng chẳng giúp được gì.

Nhưng mà, nếu hai người không đi, danh tiếng ở Huyết gia e là rơi xuống đáy cốc.

Dù Ma tộc có ích kỷ hơn Nhân tộc, nhưng đạo nghĩa cơ bản vẫn phải giữ.

Huống hồ lại là người cùng tộc, cùng dòng má.u.

Thế nên nàng quyết định kéo theo Quân Văn chạy ngang qua sân khấu, biểu diễn chút thân thủ múa may vài cái, rồi chuồn lẹ về.

Hai người họ tuy tu vi không cao, nhưng chạy thì nhanh lắm!

Nghĩ đến đây, nàng bỗng đứng bật dậy:

“Ca, lời này của huynh sai rồi!

Giữ lời hứa thì đúng là quan trọng thật, nhưng so với mạng người, bất cứ điều gì cũng đều nhỏ bé!

Dẫu cho Huyết Đình Hạo bọn họ có bất nhân, muội với huynh cũng không thể bất nghĩa!

Muội đi cứu người, huynh ở đây chờ muội!”

“Tiểu muội! Nhưng mà tu vi muội còn không bằng họ, muội đi cũng là chịu ch,ết thôi!”

Phượng Khê nghiêm mặt nói: “Cho dù là chịu ch,ết, muội cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Ca, tuy muội mới trở về Huyết gia, chưa có cảm tình sâu nặng gì với mọi người.

Nhưng trong thân thể muội cũng đang chảy cùng một dòng m.áu với họ!

Chúng ta là người một nhà, m.á.u mủ ruột rà!

Ta sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn đồng tộc ch.ết trước mắt mình?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-320.html.]

Quân Văn nghiến răng, vẻ mặt tráng liệt:

“Tiểu muội nói rất đúng!

Vậy ta theo muội cùng đi!

Lão tổ đã chấp nhận ta, ta bây giờ không còn là Ninh An Phương nữa, mà là Huyết An Phương!

Đã vậy, cứu người không cần nói nhiều!”

Phượng Khê với Quân Văn liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau mặt mày chính khí, khí thế hào hùng lao về phía chiến trường.

Người bên ngoài bí cảnh bị lời lẽ của hai người làm cho cảm động rưng rưng!

Ban đầu còn tưởng bọn họ là loại người gian xảo, ích kỷ, không ngờ trong lòng cũng có nhiệt huyết!

Ngay cả Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cũng xúc động trong thoáng chốc.

Chỉ có Huyết Thiên Tuyệt vẫn mặt vô biểu cảm, bởi hắn biết rất rõ: Hai cái kẻ xúc động đi chịu ch.ết kia, là diễn viên chuyên nghiệp!

Diễn xuất này tám phần là để kiếm hảo cảm!

Khả năng cao chạy tới chiến trường vài bước rồi lại quay về!

Phượng Khê và Quân Văn vòng qua một sườn núi, liền thấy tình hình phía trước.

Đám người Huyết Đình Khải đang bị đủ loại nấm lớn nấm nhỏ vây khốn, trong không khí tràn ngập khói sương muôn màu muôn sắc.

Phượng Khê thật sự nhận ra những loại nấm đó.

Trong thức hải của nàng có lưu giữ một ngọc giản ghi chép kiến thức luyện đan, không chỉ ghi linh thực, yêu thực mà còn có cả ma thực.

Trong đó chính là mấy loại nấm này.

Phượng Khê thầm nhủ: Chắc rồi!

Mấy cây nấm nhỏ kia phóng ra toàn là bào tử độc, nhưng với nàng thì chẳng nhằm nhò gì cả.

Chỉ cần nàng xử lý xong đám nấm nhỏ, thì đám người Huyết Đình Hạo có thể ra tay đối phó đám “Thực Mệnh Địa Liệt Nấm” to xác kia rồi.

Chuyện nàng "bách độc bất xâm" thì không tiện nói ra, thế nên cứ mượn tạm tên tổ tiên đi!

Tổ tiên thật tốt, dù bị gọi đi PR thì cũng không thèm chấp!

Tất nhiên, trên đường còn phải diễn chút, thể hiện phong cách “quên mình vì người”, dũng cảm cảm động trời xanh!

Cách đám người Huyết Đình Hạo khoảng hai dặm, Phượng Khê đã kéo cổ họng la lên:

“Mọi người chớ sợ, Huyết Vô Ưu ta đến cứu các ngươi đây!”

Quân Văn cũng tung tăng theo sau: “Ninh An Phương ta cũng đến!”

Lúc này đám người Huyết Đình Hạo đã rơi vào tuyệt vọng, trông thấy Phượng Khê với Quân Văn đến, trong lòng dù có chút cảm động, nhưng cũng chỉ giới hạn tại đó.

Bởi vì họ cảm thấy đến cũng là vô ích thôi.

Huyết Đình Uẩn cắn răng hét lên: “Trở về đi! Hai người mau trở về! Đến cũng chỉ là chịu ch,ết, chẳng thay đổi được gì đâu!”

Phượng Khê hơi bất ngờ, không ngờ Huyết Đình Uẩn này vẫn còn tí lương tâm.

Không ít người cũng có cùng suy nghĩ với hắn, đã đến cũng không giúp được gì, chi bằng để họ sớm rút lui cho lành.

Tất nhiên, cũng có kẻ nghĩ theo hướng khác: Chúng ta ch.ết mà các ngươi còn sống khỏe, nhảy nhót tung tăng à? Không có cửa đó! Kéo theo đệm lưng ch.ết chung đi!

Trong đó điển hình là Huyết Đình Khải.

Đang lúc nói chuyện, Phượng Khê đã chạy tới nơi.

Nàng nghĩ, đã lên sân khấu làm anh hùng, đương nhiên phải ra dáng một chút, thế là hét lớn:

“Ê! Lũ nấm con kia, ngày tận số của các ngươi tới rồi!

Bổn cô nương được Ma Thần đại nhân chúc phúc, nếu các ngươi còn chút khôn ngoan thì mau cút đi, bằng không chọc ta nổi giận, không một cây nấm nào sống sót đâu!”

Đám người Huyết Đình Hạo: “……”

Ngươi tính hù mấy cây nấm bằng miệng lưỡi sao?!

Ngươi có rảnh lảm nhảm vậy, chi bằng chạy tới giúp một tay đi!

Dù là chặt hộ bọn ta một sợi nấm thôi cũng tốt rồi!

Loading...