Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:25
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
322. Vẫn là Ma tộc biết chơi thật đấy!
Đám người Huyết Đình Uẩn cũng đã phản ứng lại, vội vã đuổi theo.
Trong lòng bọn họ đều thấy bực: nói như vậy, mấy cây nấm kia dù có thể rời khỏi Nguyên Sinh Địa, nhưng cũng đâu thể đi quá xa chứ? Bây giờ bọn họ đã chạy xa hơn trăm dặm rồi, thế mà đám nấm đó vẫn đuổi theo không buông?
Là đang chơi trò rượt đuổi với bọn họ sao?
Nhất định là muốn biến bọn họ thành... phân bón rồi!
Hiện tại đúng là xem ai chạy nhanh hơn ai!
Mọi người lại gắng sức chạy thêm hơn trăm dặm nữa, cuối cùng cũng cắt đuôi được mấy cây nấm đó.
Còn chưa kịp thở ra một hơi, phía trước lại có một nhóm người đang lao tới.
Nhìn qua... sao lại thấy quen quen?
Khoan đã... chẳng phải là... bọn họ đó sao?!
Đúng thật là gặp qu.ỷ!
Không sai, đám người chạy tới này từ đầu đến chân y hệt như bọn họ, đến cả nét mặt và hành động cũng giống hệt!
Phượng Khê liếc nhìn Quân Văn một cái.
Quân Văn gật đầu.
Hai nhóm người rất nhanh đã đối đầu trực diện.
Phượng Khê không nói hai lời, một kiếm xử lý luôn Quân Văn bên kia.
Hàng nhái thì vẫn là hàng nhái, không hề có linh hồn!
Chưa nói tới thứ khác, chỉ riêng đôi mắt thôi cũng chẳng thể giả được cái vẻ ngốc nghếch thuần khiết của Ngũ sư huynh.
Quân Văn lập tức theo sau, một đao c.h.é.m bay Phượng Khê bên đối diện.
Bà nó chứ!
Dám mạo danh tiểu sư muội của ta à?!
Tiểu sư muội nhà ta gian xảo đáng yêu cỡ đó, dù có học trăm năm cũng đừng hòng bắt chước được!
Hai con hàng giả vừa ch.ết, lập tức hóa thành ma khí tiêu tán.
Động tác của hai người họ thì nhanh, chứ những người khác thì không được như vậy. Rất nhanh, hai bên đã đánh lẫn vào nhau.
Căn bản không phân nổi ai thật ai giả.
Chỉ cần nói không hợp là lập tức choảng nhau!
Ngay cả ma khí hóa thành vũ khí cũng giống hệt nhau!
Phượng Khê và Quân Văn lùi ra một bên, vẻ mặt đầy lo âu mà trong lòng thì... cảm thấy quá đã!
Đúng là Ma tộc biết chơi thật mà!
Xem cái bí cảnh này kích thích chưa kìa!
Ngoài bí cảnh, đám người Huyết tộc đứng xem thì mặt mày u ám.
Không ít người trong số họ từng vào bí cảnh này, tuy rằng nơi này khó hơn hai khu vực còn lại, nhưng cũng chưa từng khó như lần này.
Cái này là thí luyện gì chứ, rõ ràng là muốn đòi mạng người ta!
Nhưng hiện tại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, mong cho đám hậu bối có thể hóa hiểm thành lành, bình an trở về.
Xa xa, trên một nấm mồ đơn độc, một cây nấm nhỏ ló ra cái đầu to trong suốt, râu ria lổm chổm.
Ơ?
Hình như có gì đó sai sai!
Chẳng lẽ lúc truyền tống hai tiểu gia hỏa kia, hắn chồng nhầm tọa độ, khiến hai bí cảnh chồng lên nhau?
Thành ra độ khó tăng vọt?
Không thể nào?
Hắn làm việc cẩn thận thế kia, sao lại phạm sai ngớ ngẩn vậy được!
Phải rồi!
Chắc chắn không liên quan gì tới hắn hết!
Trong bí cảnh lúc này, Huyết Đình Uẩn gào lên với Phượng Khê:
“Huyết Vô Ưu! Mau giúp ta gi.ết hắn! Hắn là đồ giả!”
Kẻ đang đánh nhau với hắn cũng gầm lên giận dữ:
“Ngươi đừng tin hắn nói xàm, ta mới là thật nè! Lúc trước ta còn kể cho huynh đệ nghe chuyện hồi nhỏ của chúng ta mà”
Quân Văn gãi đầu, thật tình là không biết ai thật ai giả.
Chỉ có thể nhìn về phía Phượng Khê.
Tiểu sư muội cái gì cũng biết, chắc là phân biệt được?
Phượng Khê: cũng không biết.
Nàng tiếp xúc với đám người này chưa lâu, hàng giả thì lại quá giống, ai mà phân ra được?!
Nhưng nàng có cách.
Ví dụ như bất ngờ hô một tiếng “Tổ tiên hiển linh!”, người Huyết gia thật chắc chắn sẽ vui mừng thấy rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-322.html.]
Còn hàng giả dù bắt chước giỏi đến mấy cũng sẽ hơi chần chừ.
Hoặc nàng kêu “Nấm tới đây!”, người Huyết gia thật theo bản năng sẽ chạy mất.
Mà hơi do dự một chút thì là hàng giả.
Nhưng mà nàng không tính xài mấy cách này.
Bởi vì còn có một cách đơn giản và thô bạo hơn:
Lôi Kiếp!
Nếu đến thật giả cũng không phân nổi, thì còn trừng phạt cái quỷ gì được?!
Làm sao xứng đáng là thiên đạo xử án chứ!
Mà Lôi Kiếp thật sự có thể nhìn ra được.
Trong “mắt” của nó, mấy kẻ giả mạo này chẳng qua chỉ là một đám ma khí đội lốt mà thôi.
Nó đang chờ Phượng Khê cầu nó ra tay.
Nhưng chờ hoài chẳng thấy nàng động tĩnh gì.
Chẳng lẽ nàng không biết nó có thể nhận diện thật giả sao?
Vì vậy, nó nhẹ nhàng rung lên một chút.
Phượng Khê vẫn không phản ứng.
Lôi Kiếp sốt ruột muốn ch.ết!
Phượng cẩu sao lại đần thế hả trời?! Chuyện đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra?!
Ngay lúc nó đang nóng như lửa đốt, Phượng Khê chợt đưa tay sờ lên cây trâm.
Lôi Kiếp vui như mở hội!
Phượng cẩu cuối cùng cũng nhớ tới ta rồi!
Nó không thèm làm bộ làm tịch nữa, phấn khởi muốn nhảy tan cả mây!
Phượng Khê vẫy vẫy hai Huyết Đình Uẩn: “Hai người các ngươi lại đây, ta muốn hỏi chút!”
Hai người lập tức bước đến, mỗi người đều khăng khăng mình mới là thật.
Phượng Khê lấy ra một thanh bảo kiếm từ nhẫn trữ vật, cười toe toét:
“Ta đã biết ai thật ai giả rồi. Nếu tin ta, thì đứng yên đừng phản kháng, ta sẽ gi.ết kẻ giả!”
Hai người đều sững sờ.
Chớp mắt sau, Huyết Đình Uẩn bên phía nam cắn răng: “Huyết Vô Ưu, ta tin ngươi, cứ động thủ đi!”
Huyết Đình Uẩn bên phía bắc cũng nói ngay: “Ta cũng tin ngươi!”
Phượng Khê gật đầu, đi ra sau lưng hai người, cầm kiếm vung mấy chiêu thử tay.
Kẻ phía nam hơi cứng người lại, còn run nhẹ một cái.
Người phía bắc thì lập tức thủ thế phòng ngự.
Lúc này, Lôi Kiếp trên đầu nhẹ nhàng rung động một cái.
Trước đó Phượng Khê và nó đã có ám hiệu: nếu kẻ phía nam là thật thì rung một cái, nếu kẻ phía bắc là thật thì rung hai cái.
Ám hiệu này chỉ có hai bên hiểu, không sợ bị lộ.
Phượng Khê khẽ nhếch môi. Kỳ thực không cần Lôi Kiếp nhắc, nàng cũng có thể lật mặt đám hàng giả kia.
Chẳng qua hơi mất thời gian thôi.
Nàng vung kiếm, c.h.é.m thẳng về phía kẻ phía bắc.
Người đó bất ngờ nhảy tránh.
Đáng tiếc, Quân Văn đã mai phục sẵn, đại đao từ ma khí hóa thành c.h.é.m thẳng một nhát, cắt phăng hắn làm đôi!
Thi thể lập tức hóa thành ma khí, tiêu tán.
Toàn thân Huyết Đình Uẩn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn vừa đánh cược bằng mạng sống.
May mà, hắn thắng.
Giọng hắn run run: “Ngươi làm sao biết hắn là giả?”
Phượng Khê mỉm cười: “Bởi vì chúng ta là người một nhà, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng. Còn hắn thì không có.”
Huyết Đình Uẩn sững sờ.
Dịu dàng?
Hắn có sao?
Trước đó không lâu hắn còn ép nàng hai canh giờ mới cho rời khỏi hang đá...
Nhưng nàng không hề trách cứ, lại còn hai lần cứu mạng hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn chìm trong cảm giác áy náy và xúc động.
“Vô Ưu muội muội! Lời dư thừa ta không nói nữa, từ nay muội chính là muội ruột của ta!”
Quân Văn: “……”
Cút sang một bên đi!
Ta mới là ca ca duy nhất của tiểu sư muội!