323. Ngươi đoán xem
Huyết Đình Uẩn không biết Quân Văn suýt nữa thì tức ch.ết thật, lời hắn nói hoàn toàn là thật lòng.
Ân cứu mạng hai lần, khiến hắn cảm động đến suýt rơi lệ.
Tất nhiên, không thể không kể đến tài ăn nói của Phượng Khê. nàng phóng đại cảm giác áy náy trong lòng hắn lên gấp mấy lần.
Phượng Khê cười híp mắt:
“Vốn dĩ muội với huynh là huynh muội, giúp nhau một tay cũng là chuyện đương nhiên.
Rảnh thì tám tiếp, giờ xử lý mấy cái hàng giả này cái đã.”
Huyết Đình Uẩn vội gật đầu:
“Lúc nãy ta đánh với cái tên giả đó, phát hiện ra hắn có thể đoán trước chiêu thức của ta, dường như còn cảm nhận được suy nghĩ trong lòng ta nữa.
Cho nên, dù ta có dốc hết toàn lực vẫn không thể đánh thắng.”
Phượng Khê sớm đã nhìn ra điểm đó.
Cũng vì vậy mà Huyết Đình Uẩn rõ ràng là tu vi Ma đan trung kỳ lại không đánh thắng được hàng giả kia, còn Quân Văn thì chỉ một chiêu đã giải quyết gọn ghẽ.
Dựa vào sức mình thì vô phương thắng được đối phương, chỉ có thể nhờ người khác ra tay.
Lúc này, một giọng hét vang lên:
“Huyết Đình Uẩn! Mau tới đây giúp ta gi.ết tên hàng giả này!”
Hàng giả số hai tức thì gào lên:
“Ngươi mới là hàng giả! Huyết Đình Uẩn, g.i.ế.c hắn!”
Huyết Đình Uẩn nói:
“Cả hai ngươi lại đây, để muội muội ta phân biệt một chút cho rõ.”
Hai tên Huyết Đình Liễm sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Phượng Khê cười như không cười nói với cả hai:
“Các ngươi gọi ta một tiếng ‘Vô Ưu muội muội’ thử xem nào.”
Huyết Đình Liễm số một lập tức nở nụ cười tươi rồi gọi ngay một tiếng.
Huyết Đình Liễm số hai thì ngập ngừng, mãi mới chịu gọi một tiếng, giọng lí nhí như thể bốn chữ này chặn ngay ở cổ họng!
Phượng Khê không cần Lôi Kiếp nhắc nhở cũng đã nhận ra – Huyết Đình Liễm số hai mới là thật.
Hàng giả thì làm gì có tình cảm, dù có khả năng bắt chước trong chớp mắt, rốt cuộc vẫn là giả.
Phượng Khê ra hiệu sau lưng, Quân Văn và Huyết Đình Uẩn lập tức lao lên c.h.é.m một chiêu, gi,ết sạch Huyết Đình Liễm số một.
Cái tên hàng giả đó hóa thành một luồng ma khí, tan biến.
Huyết Đình Liễm thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi câu giống hệt như Huyết Đình Uẩn:
“Huyết Vô Ưu, sao muội biết ta là thật?”
Phượng Khê mỉm cười:
“Huynh đoán xem.”
Huyết Đình Liễm: “……”
Phượng Khê không có thời gian giải thích, lại gọi hai tên Huyết Đình Hạo tới…
Rất nhanh sau đó, chỉ còn hai tên Huyết Đình Khải đang đánh nhau loạn xạ.
Huyết Đình Khải số một gào to:
“Huyết Vô Ưu! Ta mới là thật đây! Mau gi.ết tên hàng giả kia đi!”
Huyết Đình Khải số hai cũng lập tức hét lên:
“Muội muội Vô Ưu, ta mới là thật! Mau gi.ết hắn!”
Phượng Khê nhìn hai người, đột nhiên ôm đầu:
“Ôi trời ơi, đầu ta đau quá… sắp nổ tung rồi đây…”
Nói xong, “rụng” xuống đất.
Quân Văn lập tức hét lên:
“Muội muội! Muội làm sao vậy?! Mau tỉnh lại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-323.html.]
Chắc chắn là tiêu hao quá nhiều thần thức rồi!”
Cả đám người vội vây lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng và áy náy.
Tất cả đều là lỗi của bọn họ!
Nếu không phải vì giúp bọn họ, Vô Ưu muội muội đâu đến nỗi mệt lả mà ngất xỉu!
Thế là từng người một lôi đan dược, linh thảo quý hiếm ra đưa cho Quân Văn, bảo hắn đút cho Phượng Khê.
Trong lòng Quân Văn lúc này nở hoa luôn.
Bảo sao tiểu sư muội nói Ma tộc vừa ngốc vừa giàu, đúng là toàn dê béo!
Huyết Đình Khải số một tức đến muốn phun máu, hét:
“Các ngươi đừng lo cho nàng nữa, mau gi.ết cái tên hàng giả bên kia đi!”
Huyết Đình Khải số hai không chịu kém, cũng kêu to:
“Đừng để bị hắn lừa! Ta mới là thật!
Hạo huynh, huynh còn nhớ lúc nhỏ hai ta chơi bùn có lần…”
Quân Văn nheo mắt nhìn, cảm thấy Huyết Đình Khải số một mới là thật.
Vì lời hắn nói rất hợp với cái kiểu lòng dạ hẹp hòi của hắn.
Cũng không rõ nếu gi,ết nhầm người thật thì hậu quả sẽ thế nào…
Thôi thì cứ đợi tiểu sư muội “tỉnh” dậy rồi tính, mấy chuyện động não này hắn không giỏi.
Một lát sau, Phượng Khê chầm chậm tỉnh lại.
Gương mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Câu đầu tiên nàng nói là:
“Mau gọi hai Khải huynh lại đây, để chúng ta cùng phân biệt, kẻo lỡ tay làm bị thương người thật thì không hay.”
Cả đám vừa nghe liền cảm động không thôi.
Ai mà chẳng biết nàng từng có xích mích với Huyết Đình Khải, vậy mà giờ còn lo cho hắn!
Vô Ưu muội muội đúng là người tốt!
Huyết Đình Khải số một cau mày thúc giục:
“Nhanh lên! Hắn là hàng giả, gi.ết đi!”
Huyết Đình Khải số hai thì cũng viện lý do tương tự.
Phượng Khê cong môi:
“Hai người các ngươi, lau sạch thần thức trên nhẫn trữ vật, rồi đưa cho ta.”
Huyết Đình Khải số một nghi ngờ:
“Ngươi lấy nhẫn của ta làm gì?”
Huyết Đình Hạo đứng bên cạnh bực mình chen vào:
“Bảo đưa thì cứ đưa, nói lắm làm gì?
Hay là ngươi là hàng giả?”
Huyết Đình Khải số một nghiến răng, lau sạch thần thức rồi giao nhẫn cho Phượng Khê.
Còn Huyết Đình Khải số hai thì quay đầu bỏ chạy.
Đáng tiếc, Quân Văn đã sớm đề phòng, vung tay c.h.é.m một nhát, đối phương lập tức bị c.h.é.m làm đôi, hóa thành ma khí mà tan biến.
Mọi người trợn tròn mắt, thế mà cũng được à?!
Huyết Đình Khải còn lại mất kiên nhẫn nói với Phượng Khê:
“Hàng giả ch.ết rồi, trả nhẫn lại cho ta!”
Phượng Khê nhìn hắn, khẽ cười:
“Ta cứu huynh hai lần, đến một câu cảm ơn cũng không có à?
Ta vốn chẳng coi trọng cách làm người của huynh, nhưng vì huynh là người Huyết gia, ta không thể thấy chế,t mà không cứu.
Đó là nguyên tắc và giới hạn lương tri của ta.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không màng vật chất, nên cái nhẫn trữ vật này… cứ coi như tiền công cứu mạng.”