Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

325. Hướng lôi mà sinh, truy quang mà đi

Nghe xong lời Phượng Khê, nữ tử mặc áo cưới đỏ rực toàn thân chợt khựng lại trong chớp mắt.

Đừng nói là nàng, ngay cả đám người Huyết Đình Uẩn cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

Vô Ưu muội muội này… đúng là… hiếu thuận quá thể!

Tới nước này rồi mà vẫn còn nhớ thương tìm bạn già cho gia gia nàng?!

Không ngờ Đại Trưởng Lão – người ngày thường mặt lạnh như tiền – trong lòng lại còn có một vườn phong hoa tuyết nguyệt!

Bên ngoài bí cảnh, Huyết Thiên Tuyệt suýt nữa tức đến hộc m.áu!

Nhất là khi hắn bị bao ánh mắt khác thường của mọi người đồng loạt nhìn tới.

Hắn thật sự muốn hét lên một tiếng: “Lão tử không có ý định lấy bà ấy!”

Nhưng hắn biết có gào cũng vô ích, giờ có nói cái gì cũng chỉ càng chùi càng đen.

Hắn tức đến ngứa răng!

Phượng Khê, nha đầu ch.ết tiệt này, ngay cả ta mà cũng dám bày trận! Đợi đó cho ta!

Tộc trưởng Huyết tộc thấy sắc mặt hắn tái mét, liền ho khan một tiếng chữa cháy:

“Nha đầu Vô Ưu này tám phần là cố ý nói vậy, chỉ để nhiễu loạn tiết tấu của nữ tử áo đỏ kia, cũng khiến các đồng môn bớt căng thẳng hơn.

Đứa nhỏ này, quả thật lanh lợi!”

Huyết Thiên Tuyệt lúc này mới đỡ tức hơn một chút, quay đầu nhìn về phía truyền ảnh thạch.

Trong bí cảnh, nữ tử mặc áo cưới đỏ kia chậm rãi mở miệng:

“Ta hỏi các ngươi một câu, nếu các ngươi có thể đưa ra đáp án khiến ta hài lòng, ta chẳng những tha cho các ngươi rời đi, mà còn ban thưởng cho người trả lời đúng.

Còn nếu không…”

Ánh mắt nàng quét qua mọi người:

“Vậy thì toàn bộ ở lại đây bầu bạn với ta đi!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng, chờ đợi câu hỏi.

Nữ tử dường như đắm chìm trong dòng suy nghĩ nào đó, một lúc lâu mới cất giọng nói:

“Ta và tướng công tâm đầu ý hợp, thế nhưng đúng vào ngày đại hôn, hắn lại bỏ ta mà đi… Vì sao?”

Huyết Đình Khải giành nói trước:

“Chuyện này quá rõ rồi! Hoặc là hắn thay lòng đổi dạ, hoặc là hắn chưa bao giờ thật lòng với ngươi!

Thế nên mới quay xe đúng ngày cưới!”

Hắn cảm thấy đáp án này không thể nào bắt bẻ được, chính là kịch bản chuẩn chỉnh của tra nam phụ tình hại nữ nhân si tình.

Tưởng phần thưởng chắc chắn thuộc về hắn!

Ai ngờ nữ tử chỉ khẽ cười, phất tay áo một cái.

Huyết Đình Khải lập tức hét thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, co giật dữ dội.

Đám người Huyết Đình Uẩn sợ đến kinh hồn bạt vía. Không ngờ trả lời sai còn bị phạt!

Nữ tử nhàn nhạt nói:

“Yên tâm, chỉ là chịu chút khổ sở, không nguy hiểm đến tính mạng.

Dù sao ta còn phải giữ lại các ngươi cùng ta vượt qua vô số ngày tháng cô quạnh mà.”

Trong chớp mắt, cả đám đều câm như hến.

Bởi vì chẳng ai biết đáp án đúng là gì, mở miệng rất có thể bị ăn đòn.

Nữ tử có chút mất kiên nhẫn:

“Nửa canh giờ, nếu không ai trả lời được, thì toàn bộ ở lại bầu bạn với ta!”

Huyết Đình Uẩn nghiến răng nói:

“Hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, không muốn liên lụy ngươi nên mới rời bỏ vào ngày thành thân.”

Nữ tử lắc đầu, phất tay áo, Huyết Đình Uẩn cũng bị phạt y chang Huyết Đình Khải.

Ngay sau đó Huyết Đình Hạo nói:

“Có lẽ ngươi từng làm chuyện có lỗi với hắn, bị hắn phát hiện nên hắn mới bỏ đi.”

Vẫn ăn đòn.

Cả đám lần lượt đoán đủ loại lý do, đều bị phủ định.

Cuối cùng, chỉ còn lại Quân Văn và Phượng Khê.

Thấy Phượng Khê không nhúc nhích, Quân Văn đành mở miệng:

“Chắc tại ngươi xấu.”

Phượng Khê: “……”

Nữ tử áo đỏ: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-325.html.]

Không cần nói, Quân Văn cũng bị phạt. Hơn nữa còn nặng hơn người khác.

Phượng Khê đỡ trán, nàng còn tưởng Ngũ sư huynh đã thoát thai hoán cốt, ai ngờ vẫn là cái dạng... chân chất đến ngu người ấy.

Nữ tử nhìn sang Phượng Khê:

“Hiện tại chỉ còn ngươi, nói đi!”

Phượng Khê cười hì hì:

“Qu.ỷ nãi nãi à, một nam nhân thôi mà, ngươi quản hắn vì lý do gì bỏ ngươi?

Không hợp thì tìm cái khác là được!

Ta nói thật đó, gia gia ta người không tệ đâu, ngươi làm nãi nãi ta là được rồi!

Hai người các ngươi đầu bạc răng long, nắm tay cùng sống đến cuối đời, thật tốt biết bao!”

Nữ tử áo đỏ giận dữ:

“Vô lễ!”

Nàng vung tay áo.

Kết quả, Phượng Khê vẫn đứng cười hì hì tại chỗ.

Nàng lại vung lần nữa, Phượng Khê vẫn chẳng nhúc nhích.

Lại vung tiếp lần nữa, ống tay áo suýt biến thành phong hỏa luân, Phượng Khê vẫn y nguyên như cũ.

Nữ tử giọng run run:

“Ngươi… tại sao lại không sao?”

Phượng Khê mỉm cười:

“Ngươi muốn hỏi vì sao ta không bị mê hoặc bởi tiếng ca của ngươi, hay tại sao không trúng độc?”

Nữ tử nghiến răng:

“Vì sao?”

Phượng Khê cười càng ngọt:

“Ngươi đoán xem?”

Nữ tử tức đến run rẩy, tay áo tức thì phồng to, lao thẳng về phía Phượng Khê.

Phượng Khê vừa né tránh vừa biến ma khí thành Lôi Kiếp, bổ ngược lại nữ tử kia.

Nữ tử kinh hô:

“Ngươi sao có thể tạo ra Lôi Kiếp?!”

Phượng Khê:

“Vì ta được Ma Thần đại nhân ban phúc đó! Ta chính là thiên tuyển chi nữ, điềm lành của Ma giới!

Ngươi mà đấu với ta, không có kết cục tốt đâu!

Không muốn hồn phi phách tán thì mau mau chạy đi!”

Nữ tử cười lạnh:

“Ngươi chỉ là kẻ tụ khí tầng chín mà cũng dám mạnh miệng? Đi ch.ết đi!”

Hai người lại giao chiến, Phượng Khê nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Nhưng cái miệng thì vẫn hoạt động hết công suất:

“Quỷ nãi nãi à, ta khuyên ngươi một câu thật lòng!

Vì một nam nhân mà thành ra người không ra người, qu.ỷ không ra q.uỷ… đáng không?

Nam nhân thiên hạ nhiều như nấm mọc sau mưa, không có cái này thì tìm cái khác!

Chúng ta là người tu đạo, việc gì phải đắm chìm trong tình tình ái ái!

Ngươi nhìn ta đi, ta trước nay chưa từng động mấy cái tâm tư đó!”

Nữ tử: “……”

“Ngươi định nói ta còn nhỏ tuổi?

Sai rồi! Dù ta có tám trăm tuổi, ta cũng chẳng rảnh rỗi mà yêu với đương.

Ta chỉ muốn chăm chỉ tu luyện, thành tựu chính quả mới là lý tưởng cả đời của ta!

Ma Thần đại nhân chỉ đường cho ta!

Ta muốn trở thành ánh sáng của gia tộc! Ánh sáng của Ma tộc! Ánh sáng của Bắc Vực!”

Nàng còn đang thao thao bất tuyệt, thì bỗng thấy dưới chân khẽ động.

Cúi đầu nhìn, một chuỗi mụn thịt nhô lên.

Từ trong đó mọc ra mấy cây nấm nhỏ đủ màu sắc.

Một cây trong số đó còn nói:

“Ngươi đừng đánh nhau nữa, làm ánh sáng của nấm tụi ta trước đã!

Chúng ta – Nấm tộc – hướng lôi mà sinh, truy quang mà đi!”

Loading...