331. Cưỡi Thực Mệnh Địa Liệt Nấm rong chơi bốn bể!
Đám nấm kia tựa hồ có cách giao tiếp riêng với nhau, tốc độ cũng rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, đóa Tiểu Hắc Nấm liền lắc lư tỏ ý nó có chuyện muốn nói.
Dĩ nhiên… nó không biết nói tiếng người.
Nhưng nó biết diễn.
Chỉ là… diễn tới quá trừu tượng, trừu tượng đến mức khiến người ta không hiểu mô tê gì.
Đám người Huyết Đình Uẩn nhìn mà đầu óc mờ mịt, chẳng đoán ra rốt cuộc nó đang múa may ra hiệu cái gì.
Thế mà Phượng Khê lại ngộ ra được phần nào.
Nàng nhíu mày, hỏi:
“Ý các ngươi là… để ta tạm thời phát ra một phần bào tử, sau đó các ngươi cử một nhóm nấm mang bào tử về nhà, số còn lại thì theo ta đi tiếp?
Chờ ta làm xong việc, sẽ phát thêm nửa phần bào tử còn lại cho các ngươi?”
Đám nấm lập tức gật như giã tỏi.
Không hổ danh là chủ nhân của Lôi Kiếp, đầu óc đúng là thông tuệ hơn người!
Người thường không phát hiện nổi khí tức của Thiên Lôi, nhưng tộc nấm chúng nó lại cực kỳ mẫn cảm với luồng khí này. Từ lâu đã ngửi thấy trên đầu Phượng Khê lảng vảng Thiên Lôi!
Chỉ là… ai ngờ được, thời buổi này ngay cả thiên kiếp cũng đi làm linh sủng cho người ta?!
Có vẻ như thời tiết bí cảnh cũng sắp đảo điên rồi!
Thiên Lôi mà biết tụi nó nghĩ vậy chắc tức tới mức nổ tung, xưa giờ nó luôn cho rằng Phượng Khê mới là linh sủng của nó!
Phượng Khê cân nhắc thấy yêu cầu của đám nấm cũng hợp tình hợp lý, tương đương với “ứng trước một nửa phí gây giống”, sau hoàn thành sẽ “trả nốt khoản còn lại”. Rất có đạo lý.
Nàng gật đầu đồng ý, sau đó ra hiệu buông lũ nấm ra để chúng tự đào hố chôn bào tử.
Ban đầu, Huyết Đình Uẩn và những người khác còn lo lắng tụi nấm sẽ trở mặt. Nhưng ngay sau đó, họ nhận ra bản thân lo hão.
Đám nấm kia đang cắm đầu cắm cổ đào hố, chôn bào tử như thể ai giành trước thì có phúc trước, thậm chí sợi nấm còn bay tứ tán như pháo hoa.
Phượng Khê nhân cơ hội chợp mắt một lát.
Nàng đã thức trắng bao lâu nay, lại vẽ đống phù xé nứt mỏi cả tay, lúc này đúng là nên nghỉ ngơi lấy sức.
Khi nàng tỉnh dậy, bào tử cũng đã được chôn xong từ lâu, chẳng qua không ai dám làm phiền nàng ngủ.
Bởi vì trong mắt tụi nó, nàng là… thánh mẫu sinh sôi, gây giống chi quang! Phạm vào là không gánh nổi.
Sau đó, Phượng Khê bảo mọi người tản ra rồi bắt đầu ném phù xé nứt.
Phù tung lia lịa, nổ đì đoàng như pháo Tết, chấn đến tai ù đầu ong, mặt đất rung lắc như có động đất.
Lúc này, Quân Văn lặng lẽ ghé tai Huyết Đình Khải, nói nhỏ:
“Ngươi nói xem, nếu muội muội ta đem mấy cái phù này mà ném hết lên người ngươi thì… liệu có thể tiễn ngươi đi sớm một chút không?”
Sắc mặt Huyết Đình Khải tái mét như qu.ỷ gặp mặt trời.
Ban đầu hắn còn ỷ vào tu vi cao hơn, nghĩ Phượng Khê với Quân Văn cũng chẳng làm gì nổi hắn. Nhưng giờ thì…
Cái cô nương Huyết Vô Ưu kia không chỉ biết chế phù, còn vẽ ra được cả phù cấp Địa, tốc độ còn biến thái đến khiếp người!
Nếu nàng ta muốn báo thù hắn… thật sự dễ như trở bàn tay!
Huống hồ, với tài năng như thế, nàng chắc chắn sẽ được tộc trọng dụng. Mà nếu nàng nhằm vào hắn, ngày sau chẳng khác gì xuống địa ngục sống.
Quân Văn nhìn thấy vẻ mặt hắn trắng bệch không còn giọt máu, trong lòng sướng như mở cờ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-331.html.]
Dám đắc tội tiểu sư muội của ta? Đây chính là kết cục!
Không đánh ch,ết ngươi thì cũng hù ch,ết ngươi!
Phượng Khê ném xong một nửa số phù thì dừng tay, dẫn mọi người sang một bên chờ.
Nàng chẳng lo tụi nấm sẽ lật lọng, vì hấp dẫn của “gây giống” đối với chúng là trí mạng.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra bào tử xong, một nhóm nấm lập tức mang theo bào tử rút về nhà, số còn lại tiếp tục vây quanh Phượng Khê đợi sai khiến.
Phượng Khê cố ý giữ lại đóa Tiểu Hắc Nấm kia, vì nó có vẻ thông minh hơn đồng bọn một chút, dễ giao tiếp hơn.
Nàng yêu cầu tụi nấm ẩn mình dưới đất, khi cần sẽ gọi ra.
Duy chỉ để lại một cây Thực Mệnh Địa Liệt Nấm to tổ chảng trên mặt đất, rồi ngồi hẳn lên đỉnh nấm như ngồi… tọa kỵ.
Quân Văn: “……”
Huyết Đình Uẩn và nhóm người: “……”
Ngươi thật sự… tính cưỡi nó đi đường à?!
Phượng Khê thì mặt mày hớn hở, ngồi trên đầu nấm như công chúa ngồi kiệu hoa, tay nhỏ tung bay:
“Xuất phát!”
Vấn đề là… hệ sợi của nấm vốn dùng để tấn công chứ không phải di chuyển.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện được phục vụ ánh sáng gây giống, nó liền hăng hái như thể ăn xuân dược, quẩy hệ sợi như cánh tay.
Kết quả vì hăng quá, chính nó tự quấn lấy chân rồi té ngã!
Phượng Khê đang ngồi trên đầu nó thì bị té một cú cẩu gặm bùn cực đẹp.
Phượng Khê: “……”
Nhóm Huyết Đình Uẩn: “……”
Đám tộc trưởng đang xem qua truyền ảnh: “……”
Đây gọi là… vui quá hóa buồn?
Người thường gặp cảnh này chắc độn thổ vì xấu hổ, nhưng Phượng Khê lại như không có chuyện gì, bò dậy phủi đất, vỗ nhẹ lên cây nấm:
“Lần đầu đi đường, phối hợp chưa khớp là chuyện bình thường. Chậm rãi rồi sẽ quen thôi.
Ta tin ngươi!”
Cây nấm cảm động đến muốn nứt mũ, đúng là ánh sáng sinh sản của chúng ta, vừa mỹ lệ lại thiện tâm!
Phượng Khê nghĩ ngợi, thấy hệ sợi nhiều quá dễ rối, liền cho cây nấm chỉ dùng hai sợi to nhất để di chuyển, đỡ vấp ngã.
Quả nhiên, luyện tập một lát là có thể chạy nhanh như bay.
Phượng Khê lại oai vệ ngồi lên nấm, dẫn đoàn người tiếp tục hành trình.
Nàng thấy mấy sợi khác rảnh rỗi không việc gì, bèn bắt đầu… phân công lao động:
Có sợi phụ trách mát-xa.
Có sợi phụ trách đút trái cây.
Có sợi phụ trách quạt mát.
Vài vị tộc tỷ: “……”
Chúng ta… bị đám sợi nấm thay thế thật rồi sao?!
Muội muội Vô Ưu, ngươi thật sự không có trái tim nha!