Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:10:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

=========

333. Một chút một chút lại một chút

Đại thụ thấy U Minh tẩm huyết cự muỗi không chịu xuất chiến, liền giận dữ lay động cành lá, biên độ lớn đến mức cuồng phong cũng nổi lên theo!

Chung quanh gió gào rít dữ dội.

Mọi người lập tức căng thẳng, dồn thần thức nhìn chằm chằm vào đại thụ.

Đúng lúc này, lá cây trên đại thụ hóa thành từng mũi tên, ào ào b.ắ.n tới như mưa rào.

Mọi người sắc mặt đại biến, vì số lượng quả thật quá nhiều, giống như cả trời mưa lá rơi xuống.

Tình thế ép buộc ai nấy đều phải không ngừng lùi lại.

Nhiều người không khỏi buồn bực: Phượng Khê còn không mau gọi đại quân nấm ra, còn dây dưa thế này thì cả đám chúng ta coi như xong đời!

Nhưng nhìn khí thế của đại thụ này, chỉ sợ dù có đại quân nấm hỗ trợ cũng chẳng ăn thua.

Dù sao thì đám nấm nhỏ kia đánh độc cũng chẳng xi nhê gì với đại thụ, lực chiến suy giảm nghiêm trọng.

Chỉ là bọn họ không biết, Phượng Khê đã âm thầm lấy thần thức biến thành "đại gạch", lặng lẽ ném về phía đại thụ.

Đại thụ hoàn toàn không hay biết, vẫn còn đang ngây ngất trong niềm vui chiến thắng.

Một lũ tiểu kiến cũng dám chống đối ta?

Ta phải b.ắ.n các ngươi thành tổ ong vò vẽ!

Nó còn đang đắc ý, thần thức chợt đau nhói một trận!

Giống như bị thứ gì đó rất cứng nện cho một phát!

Còn chưa kịp phản ứng, lại bị nện thêm phát nữa!

Một phát, hai phát, ba phát!

Đại thụ bị nện cho choáng váng, thần thức lảo đảo, đến mức mất luôn quyền khống chế lá cây!

Từng phiến lá rào rào rơi xuống đất, dày đặc như thảm!

Phượng Khê chẳng nói chẳng rằng, lập tức giơ tay thu sạch đống lá vào nhẫn trữ vật vì hiện tại, đám lá đó đã tạm thời mất đi liên hệ với thần thức của đại thụ, chẳng khác nào vật ch/ết.

Quân Văn vừa thấy nàng làm vậy, lập tức chạy theo, nhiệt tình giúp một tay.

Tiểu sư muội làm gì, ta làm nấy, chắc chắn không sai!

Tiểu sư muội chính là ánh sáng đạo lộ tu tiên của ta!

Là ánh trăng chỉ đường ta tiến bước!

Huyết Đình Uẩn và đám người phía sau tuy còn đang bối rối, nhưng cũng không nói hai lời, răm rắp bắt chước theo.

Chỉ chốc lát sau, tầng lá cây dày đặc kia đã bị nhóm Phượng Khê quét sạch không còn một mảnh.

Đại thụ: “……”

Không phải chứ?

Chỉ trong nháy mắt mà ta thành cái cây trụi lủi rồi?

Nó tức đến phát điên!

Phẫn nộ phản công!

Lần này nó bảo vệ thần thức cẩn thận, Phượng Khê có thể thành công lúc trước cũng một phần là do nó chủ quan khinh địch.

Khi thần thức đã được che chắn, những nhánh cây trụi lủi của đại thụ liền bắt đầu dài ra, cắm phập xuống đất như những thanh thép, tạo thành một lồng sắt giam cầm Phượng Khê và mọi người vào trong.

Trên nhánh cây, từng giọt chất lỏng đen ngòm nhỏ xuống mặt đất, nơi nào bị dính vào liền bị ăn mòn thủng thành từng lỗ.

Có thể tưởng tượng nếu thứ này nhỏ trúng người thì hậu quả sẽ thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-333.html.]

Không chỉ vậy, chất lỏng màu đen này còn có thể ăn mòn cả ma khí phòng ngự! Mọi người vận ma khí chống đỡ nhưng chỉ trong chốc lát đã bị xuyên thủng, đành phải không ngừng tu bổ.

Nếu cứ thế này thì ma khí sớm muộn cũng sẽ cạn sạch.

Phượng Khê liền hô lớn:

“Đại quân nấm, toàn quân xuất kích!”

Nhưng mà… chờ hoài không thấy đám nấm đâu cả.

Chẳng lẽ… chúng nó biết khó mà lui, chạy rồi?

Ngay lúc ai nấy đều hoài nghi, thì lại thấy đại thụ đột nhiên run lên bần bật, cành lá quất xuống mặt đất như điên.

Mọi người liền nắm lấy thời cơ, tranh thủ thoát ra khỏi cái lồng cây.

Phượng Khê vung tay, quát lớn:

“Lên! Nhân lúc nó bệnh, đoạt luôn cái mạng!”

Mọi người lập tức phối hợp, mở màn phản công!

Lúc này ai nấy đều đã hiểu rõ bố trận của Phượng Khê, chiến trường chân chính của đại quân nấm là dưới lòng đất.

Vừa rồi nàng cố ý dẫn dắt mọi người dây dưa với đại thụ, chính là để phân tán sự chú ý của nó, từ đó tạo cơ hội cho đại quân nấm tiếp cận hệ rễ của đại thụ từ trong âm thầm.

Đợi đến khi đại thụ bị suy yếu, sẽ trực tiếp đánh vào rễ, khiến nó mất đi khả năng phản kháng.

Bọn họ đoán hoàn toàn đúng!

Hiện tại, đại quân nấm đang ở trong đất, từng sợi từng sợi quấn chặt lấy rễ cây, chỉ chờ thời cơ là cắt đứt tận gốc.

Một khi rễ bị chém, đại thụ liền mất mạng!

Đại thụ liều mạng giãy giụa, nhưng trước đó đã tiêu hao quá nhiều ma khí, đặc biệt là cả đám lá cây đều bị nhóm Phượng Khê thu sạch, khiến nó không thể kịp thời hấp thu lại.

Lúc này đại thụ hối hận không thôi.

Biết vậy lúc nãy cũng nên học theo đám cự muỗi kia, nhận thua cho rồi.

Ít nhất còn giữ được mạng.

Bây giờ đám cự muỗi ấy đã sớm bay tán loạn, đúng là “cây đổ khỉ tan”, chẳng có chút đạo nghĩa gì sất.

Chỉ là, nó vẫn không hiểu nổi:

Tại sao một Ma tộc chỉ mới tụ khí tầng chín, thần thức lại cường đại đến thế?

Tại sao đám nấm kia lại nghe lệnh nàng?

Tại sao nàng có thể mặt dày vô sỉ thu sạch lá cây như gió thu cuốn lá vàng?

Đại thụ hận Phượng Khê đến tận xương tuỷ, nghĩ bụng:

Dù có ch.ết, ta cũng phải kéo nàng chôn cùng!

Nó dốc hết chút ma khí cuối cùng, gom chất lỏng đen trong thân cây, ngưng tụ thành một con rồng độc đen ngòm, cuốn thẳng về phía Phượng Khê!

Phượng Khê không hề tránh né, trái lại còn giơ tay nhỏ ra, bắt lấy đuôi rồng, nâng lên xem.

Phượng Khê cười tủm tỉm:

“Cái cây này cũng thú vị đấy, biết sắp ch/ết còn tiện tay tặng ta món đồ chơi nho nhỏ cho vui.”

Đại thụ lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, bị nàng đùa giỡn thêm một câu, ngay cả ý chí phản kháng cuối cùng cũng sụp đổ.

Đại quân nấm nhân cơ hội đó, triệt để cắt đứt toàn bộ hệ rễ.

Chỉ thấy thân cây bắt đầu khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng ầm ầm đổ xuống.

Quân Văn lập tức nhào tới, vội vội vàng vàng thu lấy thân cây vào nhẫn trữ vật:

Tiểu sư muội còn bận lập nhân thiết, không tiện làm chuyện này.

Việc móc của, để ta!

Loading...