Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:10:10
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
334. Đánh không lại liền gia nhập
Quân Văn vừa gom xong cái thân cây về, quay đầu lại liền thấy tiểu sư muội nhà mình đang nhìn hắn với ánh mắt đầy tán thưởng.
Lòng hắn tức khắc như nở hoa trong gió xuân.
Hắn đây có thể nổi bật giữa một đống sư huynh, đương nhiên là có chút bản lĩnh thật sự rồi!
Không nói đâu xa, riêng khoản mắt nhìn thôi, ai sánh bằng hắn?
Lúc này, đám nấm nở rộ đồng loạt trồi lên khỏi mặt đất, không quên lôi theo cả mấy cái rễ mà bọn nó vừa mới cắt đứt.
Chúng nó dùng mấy cái tua sợi như dây leo cuộn chặt lấy rễ cây, lễ phép đưa đến trước mặt Phượng Khê.
Đây là kết tinh ánh sáng mà bọn nó vun trồng nha!
Là tâm huyết, là thành ý, phải bày ra cho đàng hoàng!
Phượng Khê tỏ vẻ rất hài lòng, nhận lấy, khen ngợi mấy câu, rồi xua tay cho chúng nó mau chui xuống đất núp tiếp.
Cùng lúc đó, Huyết Đình Khải hùng hùng hổ hổ bước tới.
“Vô... Vô Ưu muội muội, đây là mấy cái lá cây ta vừa mới lượm được. Ta giữ cũng chẳng để làm gì, đều... đều cho muội hết đó!”
Phượng Khê: “……”
Ủa? Thông rồi hả?
Quay xe cũng lẹ ghê!
Huyết Đình Khải không dám nhìn thẳng Phượng Khê, tim đập thình thịch như trống làng, sợ nàng không nhận.
Hắn có cảm giác thời gian trôi qua chậm tới mức sắp đóng mạng nhện, cuối cùng mới nghe Phượng Khê chậm rãi nói:
“Nếu Khải huynh có lòng như vậy, muội cũng không từ chối. Nhưng không có lần sau đâu đấy.”
Huyết Đình Khải cuối cùng cũng thở phào, nội tâm treo lơ lửng giờ mới chịu rơi xuống.
Phượng Khê nhận lấy đống lá, trong lòng thầm nghĩ: Lật trang mới rồi. Trước đây dù không ưa hắn, cũng chẳng cần lật sổ trả thù làm gì.
Huống hồ câu “không có lần sau” kia, nghe như từ chối nhẹ nhàng, thật ra lại là "đừng có dại dột lần nữa".
Huyết Đình Khải nắm lấy cái thang nàng đưa, mặt đỏ gay:
“Vô ưu muội muội, trước kia là ta không đúng, ta xin lỗi muội. Yên tâm, sau này ta nhất định sửa mình, tuyệt đối không tái phạm!”
Phượng Khê thừa biết tên này chẳng phải thật lòng hối cải, chẳng qua thấy bản thân ngày càng bị bỏ xa, đánh không lại thì muốn nhập bọn thôi.
Người khác gặp chuyện này thì có khi đã tranh thủ xỉa xói một trận, hoặc thẳng thừng dằn mặt không tha thứ.
Nhưng Phượng Khê thì không.
Trong mắt nàng, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần không phải huyết hải thâm thù, đều có thể hóa thù thành bạn, quay xe thành đồng đội.
Như Yếm Hoàng, như Huyết Thiên Tuyệt, như Ngụy Duệ bên Nam Vực – toàn là ví dụ sống.
Đối với Huyết Đình Khải cũng vậy.
Nàng cười toe toét:
“Khải huynh, chúng ta là người một nhà, huynh đệ tỷ muội cả. Chuyện to chuyện nhỏ đều là chuyện trong nhà, nói vài câu là xong thôi. Sau này cứ hòa thuận vui vẻ với nhau là được.”
Huyết Đình Uẩn và mấy người phía sau nghe xong, càng cảm thấy tiểu muội muội này đúng là người tốt tới mức khó tin!
Huyết Đình Khải hết lần này tới lần khác chọc ghẹo nàng, thế mà nàng vẫn rộng lượng tha thứ, không phục không được!
Ngay cả đám người bên ngoài bí cảnh cũng phải tấm tắc khen ngợi Phượng Khê:
“Đứa nhỏ Vô Ưu này thật không tệ, vừa rồi đối phó đại thụ dũng cảm mưu lược, phong độ như đại tướng!”
“Bây giờ đối mặt Huyết Đình Khải lại có lòng bao dung, đúng là có tầm nhìn, tương lai tiền đồ rộng mở.”
“Phải đó, con bé này tuy nhỏ tuổi nhất đội, nhưng lại có đầu óc đại cục, bảo sao ai cũng chịu nghe lời nó.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-334.html.]
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão bên Ma tộc tức đến nỗi muốn xì khói!
Muốn chửi mát hai câu mà chẳng tìm được chỗ nào để chửi!
Nội tâm mấy người Ma tộc hỗn loạn, riêng Huyết Thiên Tuyệt thì sướng tới mức suýt vỡ tim!
Hắn liên tục nhắc nhở bản thân phải giữ hình tượng! Phải trầm ổn! Không được cười khà khà như trước!
Vì để phân tán sự phấn khích, hắn quay sang vuốt râu không ngừng.
Chỉ tiếc hưng phấn quá đà, vuốt hơi mạnh tay, lôi luôn mấy sợi râu xuống, đau đến nhăn cả mặt mày.
Sau đó hắn sững người.
Ủa khoan... sao đại thụ đột nhiên mất khống chế với đám lá cây?
Chẳng lẽ là đám nấm làm trò?
Hay là nha đầu Phượng Khê kia lại giở quỷ kế?
Nàng làm sao mà làm được?
…
Trong bí cảnh, mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Phượng Khê vẫn thảnh thơi ngồi phè phỡn trên đầu nấm, thoải mái như ngồi ghế quý tộc. Có tọa kỵ quả là đỡ việc hẳn!
Nàng không khỏi nghĩ đến mấy con linh sủng nhà mình, toàn mấy đứa chẳng con nào làm được tọa kỵ.
Tiểu Hắc Cầu? Không nói nó có nhìn thấy ánh sáng không, vấn đề là chẳng ai lại cưỡi cái cục tròn nhảy tưng tưng, không oai tí nào!
Tiểu Chim Béo? Ăn lắm lửa thật đấy, nhưng lại phát triển theo chiều ngang, đời này chắc không trông mong nó lớn nổi để cưỡi!
Thôn Hỏa Hưu? Đừng mơ. Ngủ suốt ngày, không ngủ thì cũng nằm lảm nhảm mơ mộng linh tinh!
Càn Khôn Phiên? Đồ hỏng, vẫn đang hồi phục, chẳng biết bao giờ mới khỏe lại.
Hai con ở cực địa băng nguyên thì khỏi nói, rời khỏi băng nguyên là như cá thiếu nước, chỉ có thể làm cảnh.
Còn mấy nhóc con ở Huyền Thiên Tông thì... cho vô tầm mắt cũng thấy thừa!
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định sau này phải lập một đội tọa kỵ chuyên dụng, loại nào cũng có: bay trên trời, bơi dưới nước, chạy trên đất…
Có như vậy, bất kể lúc nào, bất kỳ nơi đâu, cũng có cái để cưỡi.
Đang suy nghĩ thì phía trước hiện ra một nhóm người...
Mà nhìn kỹ thì giống hệt... bọn họ?
Phượng Khê: “……”
Lại nữa hả?
Nhưng rất nhanh nàng nhận ra lần này không giống mấy lần trước.
Bởi vì đối diện... không phải người.
Mà là một tấm gương cực kỳ to!
Phượng Khê suýt thì bật thốt: Gương á?
Bí cảnh này đúng là biết chơi trò mới!
Huyết Đình Uẩn và mấy người xung quanh cũng sững sờ vì tấm gương đó không thấy bờ mép, cứ như liền với cả trời đất.
Rõ ràng nếu không phá được tấm gương này, họ chẳng thể tiến lên phía trước.
Huyết Đình Khải nóng lòng lập công, liền nói:
“Vô ưu muội muội, cái gương này nhìn không ra là làm bằng chất liệu gì, mà lại to thế! Muội nói... có khi nào là ảo trận không?”
Phượng Khê cũng không chắc.
Nàng còn đang suy xét, thì phát hiện Quân Văn và mọi người đều đứng đờ ra, ngây ngốc nhìn vào gương...