Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 339
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:10:22
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
339. Ma thần lại chúc phúc Phượng Khê
Phượng Khê thấy tia Lôi Kiếp kia vẫn còn run cầm cập ở bên ngoài, đành phải làm bộ sửa tóc, vươn tay gỡ cây ngọc trâm xuống.
Sau đó, nàng đem tia Lôi Kiếp trên đầu ngọc trâm… loát một cái gỡ xuống, y như xiên thịt nướng gỡ ra khỏi que.
Gỡ xong, nàng nhét nó vào túi nhỏ trong tay áo.
Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy mây trôi, thần thái cực kỳ tự nhiên.
Cho nên, chẳng ai phát hiện có gì bất thường.
Chỉ có Quân Văn là thấy rõ ràng.
Phượng Khê rất nhiều chuyện không lừa Quân Văn, vụ Lôi Kiếp lần này cũng thế.
Thành ra, hắn biết hoa văn trên ngọc trâm của Phượng Khê kỳ thực là… Lôi Kiếp.
Quân Văn cảm thấy: Lôi Kiếp chính là một tên ngốc!
Đi nằm vùng giám sát tiểu sư muội á?
Tiểu sư muội có thể đem nó đùa cho ch.ết luôn đó biết không?!
Hiện tại thấy Phượng Khê đem Lôi Kiếp thu vào tay áo, hắn liền đoán ngay: tên ngốc này tám phần là lại muốn làm chuyện gì ngu xuẩn. Thế là hắn cố ý nói bừa chuyện thấy “chính mình” trong tấm gương.
Dĩ nhiên, hắn không thể kể lại cảnh thật mình thấy, nên tự biên tự diễn một đoạn.
Nội dung rất đơn giản: tu vi đại tăng, lập công lớn cho Huyết gia, vân vân và mây mây.
Hắn bên này nói náo nhiệt, mọi người lập tức bị hút hết sự chú ý.
Phượng Khê thì lại làm bộ như thần thức tiêu hao quá nhiều, lấy ra cái lều con chui vào nghỉ ngơi.
Tuy đã có lều che, nàng vẫn cẩn thận vô cùng.
Nằm nghiêng một bên, nàng đem tay áo kéo lại gần, hạ giọng đến cực thấp:
"Ngươi run cái gì? Cảm giác được nguy hiểm hử?"
Lôi Kiếp không trả lời, vẫn run lập cập ở đó.
Nó còn tưởng Phượng Khê sẽ hỏi tiếp, ai ngờ nàng phẩy tay một cái:
"Nếu không có nguy hiểm thì thôi, ta ngủ."
Lôi Kiếp: “……”
Hết rồi hả?
Có ai đối xử với linh sủng như thế này không?!
Nhưng mà, nó cũng không rảnh để nổi nóng chuyện đó. Vừa nhớ lại hình ảnh trong gương, lại run lập cập lần nữa.
Không!
Không thể nào!
Cái tấm gương c.h.ế.t tiệt đó nhất định là giả!
Ta không tin!
Đúng rồi!
Vừa nãy Phượng cẩu nói rõ: cảnh trong gương chỉ là một khả năng của tương lai, chưa chắc là thật.
Nói cho cùng, ta đường đường là Lôi Kiếp, tấm gương rách kia sao có thể biết được tương lai của ta?!
Nghĩ vậy, nó mới dần bình tĩnh, không run nữa.
Nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức, thế là âm thầm bò ra khỏi tay túi áo, dùng lôi điện… lặng lẽ viết mấy cái hình nguệch ngoạc lên cổ tay Phượng Khê.
Cho ngươi biết thế nào là thái độ! Cho ngươi không quan tâm cảm xúc ta! Cho ngươi nhan sắc ngươi xem đây!
Làm xong, nó lén quay về ngụy trang lại thành hoa văn ngọc trâm như cũ.
Phượng Khê ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện ra.
Nếu ở bên ngoài, Tiểu Hắc Cầu với bọn linh sủng còn có thể trông hộ nàng, nhưng từ lúc tiến vào bí cảnh, nàng đã tạm thời mất liên hệ thần thức với chúng nó.
Chờ nàng tỉnh dậy, vừa nhìn tay phải, cổ tay liền thấy xuất hiện thêm mấy tia sét nho nhỏ đen sì, còn hơi hơi nhói nhói đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-339.html.]
Phượng Khê: “……”
Lôi Kiếp thấy bộ dáng ngơ ngác kia của nàng, suýt nữa cười ch.ết tại chỗ!
Phượng cẩu, mở to mắt ra mà nhìn!
Sợ chưa?!
Ngươi biết bản đại nhân lợi hại chưa?!
Ngay sau đó, Phượng Khê như một trận gió lốc lao ra khỏi lều trại:
"Mọi người mau xem nè! Ma thần lại chúc phúc cho muội! Muội vừa tỉnh dậy đã thấy trên cổ tay xuất hiện thêm mấy ấn ký Lôi Kiếp!"
Lôi Kiếp: “……”
Ngươi còn biết xấu hổ là gì không?!
Ghiền giả truyền thánh chỉ rồi hả?!
Ngươi ngay cả Ma thần cũng dám bịa ra, đúng là chán sống rồi!
Đám người Huyết Đình Uẩn dĩ nhiên không biết nội tình. Nhìn thấy ấn ký Lôi Kiếp đen sì kia, lại còn tản ra khí tức thiên lôi nhàn nhạt, lập tức toàn bộ đều khiếp sợ!
Ma thần lại chúc phúc cho Vô Ưu muội muội sao?!
Đúng rồi, lần trước chẳng phải nàng cũng nhờ có ma thần hộ thể nên mới không bị độc của đại thụ làm hại?
Ma thần này là cực kỳ thích nàng luôn đó!
Người ngoài bí cảnh cũng đều chấn kinh: ngủ một giấc thôi mà cũng được Ma thần chúc phúc, đây là vận khí nghịch thiên rồi chứ gì nữa!
Tộc trưởng Huyết tộc quay sang Huyết Thiên Tuyệt nói:
"Huyết gia chúng ta mà có được nhân tài như Vô Ưu, quả là phúc khí ba đời."
Huyết Thiên Tuyệt cười híp cả mắt:
"Ừ, đứa nhỏ này trắng trắng mập mạp, nhìn là biết có phúc tướng."
Tộc trưởng Huyết tộc liếc sang Phượng Khê, người gầy hơn cả đám tiểu cô nương cùng tuổi: “……”
Vị Đại Trưởng Lão này, đúng là nhìn người bằng… niềm tin!
Lúc này trong bí cảnh, Phượng Khê khoác thêm áo choàng, vì lại thấy… hơi lạnh.
Nàng triệu hồi bầy nấm nhỏ ra để kiểm tra tình hình.
Kết quả nàng trợn tròn mắt: nấm nào nấm nấy… đều đỏ chót.
Ơ kìa, màu trước đâu? Hồi trước không phải mỗi con một sắc cầu vồng sao?
May mà Tiểu Hắc Nấm nhảy lên giải thích: bọn nó cao hứng quá nên mới đỏ cả lên.
Lý do đơn giản thôi: bọn nó nhìn thấy hình ảnh tương lai trong tấm gương, thấy tộc nấm sau này sinh sôi nảy nở, con cháu đầy đàn! Sinh không xuể, nấm nở liên miên, đời đời kiếp kiếp, vô cùng vô tận!
Phượng Khê mặt dày không biết ngượng, gật đầu cái rụp:
"Biết tại sao lại như vậy không? Là bởi vì các ngươi gặp được ta!
Là Ma thần ban ân cho các ngươi đó, là vận mệnh sắp đặt!"
Nói xong còn run lập cập, bèn khoác thêm một cái áo choàng to đùng, quấn mình như cái bánh tét, chỉ chừa mỗi cái đầu lộ ra.
Lúc này, Huyết Đình Uẩn bước lại, nói với nàng:
"Vô Ưu muội muội, ta cảm thấy bí cảnh này có gì đó rất lạ.
Trước kia ta nghe mấy trưởng bối trong tộc kể về nhiều bí cảnh, nhưng chưa thấy cái nào khó lường như cái này.
Chưa kể vừa rồi còn có cái gương chiếu ra tương lai, lực lượng thời không trong đây chắc chắn là bị rối loạn.
Chắc chắn là có vấn đề gì đó!
Cho nên, đoạn sau chúng ta phải càng cẩn thận hơn nữa."
Phượng Khê kỳ thực đã sớm nghĩ tới những điều này, nhưng nghe Huyết Đình Uẩn nói xong vẫn làm bộ trầm tư, rồi gật đầu nói:
"Nhưng mọi người cứ yên tâm, Huyết Vô Ưu muội tuy không dám nói mình giỏi nhất, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ rơi bất kỳ một vị huynh đệ tỷ muội nào.
Chỉ cần mọi người nghe theo an bài của muội, nhất định chúng ta sẽ thuận lợi rời khỏi bí cảnh."