Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:16:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

342. Nhân sinh như diễn, toàn phải dựa vào kỹ thuật diễn

Sau khi mọi người vượt qua đàn kiến, Phượng Khê cũng không vội rời đi, mà mỉm cười toe toét nói:

“Bên ta có chút đồ tốt, các ngươi có muốn nếm thử không?”

Nói xong liền lấy ra một phiến lá đại thụ ném cho đàn kiến.

Phượng Khê cũng không dám chắc đám kiến có thích hay không, nhưng nếu đến cả đám muỗi hút m.á.u U Minh cũng mê tít, thì bọn kiến lửa U Minh này chắc cũng không khác là mấy.

Dù gì cũng đều là họ hàng U Minh cả!

Quả nhiên, một khắc sau đã thấy đám kiến lửa U Minh bu lại quanh phiến lá cây, hít ngửi tứ tung, sau đó cuống quýt khiêng thẳng về tổ.

Phượng Khê đoán chắc là mang về hiến dâng cho kiến hậu.

Xem ra, bọn chúng rất thích thứ này!

Không bao lâu sau, trong tổ kiến đã xôn xao náo nhiệt, từng đám kiến cụng râu loạn xạ, kéo nhau chạy về phía Phượng Khê.

Nàng cong môi cười: “Thế nào? Muốn cướp à? Đừng bảo là các ngươi muốn lấy trứng kiến ra đổi nhé?

Muốn lá cây? Có thể, lấy đồ ra trao đổi!

Ta nghe nói kiến lửa U Minh các ngươi có một loại ma thực cộng sinh, gọi là Tuyết Thủy Gai Châu, quả kết ra gọi là Tuyết Thủy Gai Châu quả.

Lấy thứ đó mà đổi lá cây!

Theo lý thì lá cây của ta quý hơn nhiều so với cái quả đó, nhưng gặp nhau cũng là có duyên, ta cho các ngươi cái giá hữu nghị, chiết khấu ba mươi sáu nạn, tám mươi mốt khổ!

Một quả đổi năm phiến lá cây!

Muốn đổi thì mau mang quả ra đây!”

Đám kiến lại xôn xao, một phần chạy vào tổ, lát sau khiêng ra một đống quả nhỏ màu vàng kim.

Hai bên một tay lá cây, một tay quả nhỏ, vui vẻ trao đổi.

Không chỉ thế, đám kiến còn mang ra thêm mấy viên khoáng thạch tím sẫm để giao dịch, Huyết Cẩm Lâm sợ Phượng Khê không nhận ra, bèn nhỏ giọng nhắc:

“Đây là Tử Mục Kim, tài nguyên luyện khí cực phẩm.”

Phượng Khê nghe xong lập tức dùng thêm lá cây đổi lấy mấy chục cân Tử Mục Kim.

Dĩ nhiên không chỉ mình nàng giao dịch, ngay cả đám người Huyết Đình Uẩn cũng chen vào đổi.

Trao đổi xong xuôi, Phượng Khê mới dẫn mọi người rời đi.

Phượng Khê ngồi trên mũ nấm, lấy ra một quả Tuyết Thủy Gai Châu.

Quả nhỏ cỡ ngón tay cái, toàn thân kim sắc, hương thơm mê người.

Phượng Khê thẳng tay ném vào miệng, vừa cắn ra, nước quả tràn đầy, ngon cực kỳ!

Nàng lập tức rút ra một nắm, một quả tiếp một quả ném thẳng miệng.

Ngon ch,ết đi được!

Huyết Cẩm Lâm nhìn nàng đầy trông mong.

Tuy ông chưa từng thấy thứ này, nhưng nhìn là biết đồ tốt.

Còn tưởng cháu gái sẽ hiếu kính mình chút ít, ai ngờ con nhóc ấy chỉ biết tự mình gặm!

Đồ không hiếu thuận!

Đang ngậm bồ hòn nuốt giận, Phượng Khê đột nhiên chìa ra một nắm quả:

“Cao tổ phụ, vừa rồi con đã đích thân thử độc, quả này không có độc đâu, người ăn thử đi!”

Huyết Cẩm Lâm tức thì xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu.

Thì ra cháu gái là đang thử độc cho ông à!

Ông trách nhầm nó rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-342.html.]

Ông nhận lấy quả, bỏ một cái vào miệng.

Ngon thật!

Đang định ăn thêm cái thứ hai thì thần thức bỗng truyền đến cảm giác căng tức nhẹ.

Ông sững người.

Cái quả nhỏ này... lại có thể cường hóa thần thức?!

Dù là đồ tốt, nhưng ăn nhiều quá thì dễ khiến thần thức đau nhức, nặng thì sụp đổ thức hải.

Ấy vậy mà con nhóc kia ăn như nuốt hạt dưa, không có gì xảy ra?!

Huyết Cẩm Lâm bèn hỏi, Phượng Khê mỉm cười:

“Vì con được ma thần đại nhân phù hộ, chẳng những bách độc bất xâm, mà thần thức cũng khác người thường!”

Huyết Cẩm Lâm: “……”

Lúc này, đám người Huyết Đình Uẩn cũng đem quả mình đổi được biếu cho các trưởng bối.

Có điều vì rút kinh nghiệm, ai nấy đều chỉ dám ăn một quả, không ai dám nuốt thêm.

Quân Văn cũng ăn một quả, thấy chẳng sao, liền len lén ăn thêm quả nữa, vẫn không sao.

Ăn tiếp quả thứ ba, lúc này mới thấy thần thức hơi căng.

Trong lòng hắn hớn hở như hoa nở!

Điều này chứng minh gì?

Chứng minh thần thức của hắn mạnh hơn đám người ở đây!

Dĩ nhiên, trừ tiểu sư muội ra, nha đầu kia vốn không tính là “người chơi bình thường” rồi.

Tâm tình tốt đẹp, hắn lấy ra hai quả đưa cho Huyết Đình Khải.

Huyết Đình Khải lúc trước đưa hết lá cây cho Phượng Khê, nên tay trắng.

Nay được tặng quả quý, cảm động rơi nước mắt, miệng gọi “huynh đệ” không ngớt, không biết còn tưởng Quân Văn là huynh ruột!

Quân Văn biết hắn diễn, nhưng chẳng sao cả.

Đời là sân khấu, tất cả dựa vào diễn xuất!

Nếu có thể diễn trọn đời, thì đó là thật rồi!

Tâm trạng của đám người Huyết Cẩm Lâm có chút phức tạp.

Ban đầu định cho Huyết Vô Ưu một bài học, ai ngờ nàng không tốn chút sức đã vượt qua đàn kiến, còn vơ vét được đống lớn Tuyết Thủy Gai Châu quả và Tử Mục Kim.

Nhưng rất nhanh, ai nấy đều tự tìm cho mình một cái lý do để tự an ủi.

Lần này chẳng qua là trùng hợp thôi, đúng lúc đội quân nấm khắc chế được kiến lửa U Minh, lần sau gặp địch khác thì chưa chắc may mắn như vậy.

Đến lúc đó, vẫn phải dựa vào đám tiền bối như họ ra tay!

Dù gì bọn họ cũng là cao thủ Ma Đan trung kỳ, thậm chí hậu kỳ.

So với nàng – một Ngưng Nguyên tầng ba tiểu phế vật – vẫn còn mạnh hơn nhiều!

Phượng Khê ngồi trên mũ nấm, đột nhiên nhớ đến một chuyện, bèn hỏi Huyết Cẩm Lâm:

“Cao tổ phụ, trước khi vào đây con thấy bên cạnh phần mộ tổ tiên có một nấm mồ nhỏ, trên bia ghi tên mộ chủ là Huyết Phệ Hoàn, người có biết người đó không?”

Huyết Cẩm Lâm lập tức đáp:

“Dĩ nhiên biết! Hắn là người cùng thế hệ với Cao tổ phụ của ta, danh xưng Hỗn Thế Ma Vương!

Tuy thiên phú tu luyện cực cao, nhưng tính tình lại bạo ngược dị thường, liên tục kháng lệnh tộc, suýt nữa gây đại họa, đúng là con sâu làm rầu nồi canh!

Khi ta còn ở tộc học, các trưởng lão suốt ngày lấy hắn ra làm gương xấu, dặn chúng ta phải tuân thủ tộc quy, đừng dẫm vào vết xe đổ của hắn!”

Ngoài bí cảnh, có một nấm mồ nhỏ, nằm đó lặng lẽ — chính là Huyết Phệ Hoàn:

“……”

Loading...