Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 343

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:16:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

343. Mang theo một vẻ đẹp yêu mị đầy hoang dã.

Huyết Phệ Hoàn quả thực sắp từ trong phần mộ bật dậy vì tức!

Dòng chữ đẹp nhất mà Mộ chí minh có thể viết, đáng lẽ nên là: “Thiếu chút nữa gây ra đại họa”, thế mà cái đứa nhãi ranh kia lại dám nói gì?

Nó nói hắn là sâu làm rầu nồi canh? Là phản diện điển hình?!

Quân tử có thể nhẫn, nhưng có chuyện không thể nhẫn!

Hắn nhất định phải đòi lại công đạo cho bản thân!

Tuy hắn trước kia có hơi làm vài chuyện bất kham, nhưng cũng chưa bao giờ gây ảnh hưởng toàn cục! Vậy mà lại bị vu cho là sâu làm rầu nồi canh?!

Rõ ràng là đám phế vật kia ghen ăn tức ở với thiên phú của hắn — kinh tài tuyệt diễm, phong hoa tuyệt thế — nên sau khi hắn ch.ết mới dám bôi nhọ danh tiếng của hắn!

Đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu!

Trong bí cảnh, Phượng Khê hỏi Huyết Cẩm Lâm:

“Vậy rốt cuộc hắn đã suýt gây ra đại họa gì?”

Huyết Cẩm Lâm lắc đầu:

“Việc này ta cũng không rõ, trưởng lão trong tộc chưa từng nói kỹ, chỉ bảo hắn kiêu ngạo khó thuần, cứng đầu hồ đồ, bắt bọn ta phải lấy đó làm gương răn.”

Trên mộ phần, Huyết Phệ Hoàn tức đến co giật.

Thì ra… ngay cả nội dung phạm tội cũng không rõ, mà đã dám kết tội ta?

Rõ ràng là ỷ ta không có hậu duệ mà bắt nạt!

Nãi nãi nó chứ!

Được thôi!

Dám khinh ta không có hậu nhân, đúng không?

Ta liền nhận con bé kia làm cháu gái ta!

Bối phận gì chứ! Ta xưa nay không ngại loạn bối phận!

Ai dám quản ta?!

Từ nay về sau, các ngươi đều phải gọi nàng là cháu gái của ta, quỳ xuống mà gọi tổ tông đi!

Càng nghĩ càng thấy biện pháp này ổn thỏa.

Để nàng vì hắn mà rửa sạch oan khuất, vậy chẳng phải đường đường chính chính sao?

Hơn nữa, có một đứa cháu gái thông minh lanh lợi như vậy, hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh từ trong mồ!

Nghĩ đến đây, hắn nhìn Phượng Khê càng thấy thuận mắt.

Thậm chí còn cảm thấy… cái bộ dáng nhỏ kia, sao lại có chút giống hắn?

Mà Phượng Khê thì chẳng biết gì cả, bối phận của nàng đã vèo một cái bay tận trời xanh!

Đến nỗi Huyết Cẩm Lâm gặp nàng cũng phải gọi một tiếng: “Cô nãi nãi”.

Huyết Thiên Tuyệt nhìn thấy nàng, phải hành lễ gọi: “Cao Tổ nãi nãi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-343.html.]

Huyết Đình Uẩn và đám người bên dưới, vừa trông thấy nàng, đều phải cung kính gọi: “Liệt tổ nãi nãi”.

Một bước sẩy chân, trực tiếp nhập tổ tông hệ!

Phượng Khê cũng từng hỏi quanh vài câu, thấy Huyết Cẩm Lâm ba lần đều lắc đầu bảo không biết, nàng cũng lười hỏi thêm.

Vượt qua một eo núi, mọi người trước mắt sáng ngời rồi đồng loạt sững sờ.

Trước mắt là một biển hoa.

Đỏ như lửa, rực rỡ như hào quang.

Phượng Khê chưa từng gặp loài ma thực này, trong ngọc giản trong thức hải cũng không ghi chép.

Nàng nhìn về phía Huyết Cẩm Lâm:

“Cao tổ phụ, người biết đây là loài hoa gì không?”

Huyết Cẩm Lâm lắc đầu:

“Tuy có hơi giống vài loại ma thực ta từng thấy, nhưng đều không phải. Ngươi có phát hiện gì dưới đất từ đám nấm không?”

Phượng Khê lập tức triệu hoán Tiểu Hắc Nấm.

Nhưng đợi mãi… không thấy động tĩnh.

Phượng Khê cau mày.

Nấm mà im hơi lặng tiếng thế này, tám phần đã có chuyện.

Xem ra biển hoa này đúng là quái lạ.

Đúng lúc đó, một làn gió nhẹ thổi qua, mùi hương ngọt ngào lập tức lan khắp không gian.

Phượng Khê chỉ kịp hô:

“Cẩn thận có…

Chữ “độc” còn chưa kịp thoát khỏi miệng, Huyết Cẩm Lâm cùng mọi người đã đồng loạt ngã rạp xuống đất.

Thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng tay chân không thể cử động.

Chỉ có Quân Văn là nhanh nhẹn che chặt mũi miệng, còn lập tức gia tăng một tầng ma khí phòng ngự quanh người.

Không phải hắn tiên đoán được gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, bèn đề phòng sớm.

Ngay cả chính hắn cũng bội phục mình!

Không nói đâu xa, chỉ riêng cái bản năng tránh nguy theo linh cảm này, ai có thể sánh bằng hắn?!

Không chừng… hắn đúng thật là thân nhi tử của Thiên Đạo!

Phượng Khê vừa định kiểm tra tình trạng mọi người, thì bỗng biển hoa phía xa nổi gió, từng cánh hoa lay động, rồi nháy mắt biến thành một gốc ma thực.

Cành lá đen sì, nhưng ở đỉnh cây lại nở ra một đóa hoa đỏ rực rỡ.

Mang theo một vẻ đẹp yêu mị, hoang dã.

Nó từng bước từng bước, chậm rãi tiến về phía Phượng Khê.

Tựa như một tuyệt thế mỹ nhân đang thong thả tới gần nàng...

Loading...