Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:43:42
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
35. Huyền Thiên Tông là môn phái danh giá nhất
Phượng Khê do dự một chút, rồi chọn lấy một cây linh thực trông giống như củ cà rốt, cắn một ngụm, cảm thấy không có gì lạ, bèn tiếp tục nhai răng rắc.
Quân Văn đứng nhìn thấy vậy, giật mình hét lên, vội vàng lao đến đoạt nửa cây linh thực từ tay Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội điên rồi à? Đây là bạch diệu hoàng cát, ăn vào là c.h.ế.t đấy! Mau nhổ ra ngay!”
Rồi hắn định đưa tay vào cổ Phượng Khê để moi cái cây ra.
“Ngũ sư huynh, huynh bình tĩnh, muội không sao, thật mà! Huynh xem, ta nhảy nhót còn khỏe lắm này!”
Phượng Khê lùi ra một bước, giơ tay vẫy vẫy.
"Nói thật, ngay cả khi muội trúng độc thì có tiểu hắc cầu ở đây, nó nhất định sẽ cứu muội."
Phượng Khê cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không thể đem tính mạng ra mà đùa. Nếu bạch diệu hoàng cát thực sự có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô, tiểu hắc cầu chắc chắn sẽ ngăn cản cô từ trước rồi.
Quân Văn lúc này vừa lo lắng lại vừa khó hiểu. Bạch diệu hoàng cát là một loại cực độc, chỉ cần một ngụm thôi là đủ lấy mạng người rồi. Nhưng nhìn tiểu sư muội xem, muội ấy chẳng có dấu hiệu gì là trúng độc cả?
Chẳng lẽ ta nhận nhầm? Đây không phải bạch diệu hoàng cát sao?
Phượng Khê thấy Quân Văn vẫn ngớ người, cô lại lấy nốt nửa cây bạch diệu hoàng cát từ tay hắn và tiếp tục ăn. Xong xuôi, cô lại chọn một cây linh thực đỏ rực như lửa, kéo mấy chiếc lá, nhét vào miệng.
Quân Văn nhìn mà tim đập thình thịch: “Tiểu sư muội, cái này cũng có độc đó, sao có thể ăn…”
Phượng Khê nở một nụ cười an tâm, rồi vừa ăn vừa nói: “Yên tâm đi, muội ăn không sai đâu.”
Ăn xong cây đó, cô lại chọn tiếp một cây linh thực khác trông giống như cỏ đuôi chó và tiếp tục nhai.
Lúc này Quân Văn đã hoàn toàn cạn lời, hắn chỉ biết đứng nhìn với ánh mắt ngẩn ngơ.
Phượng Khê ăn liên tục mà chẳng có vấn đề gì, mặt mũi lại càng thêm hồng hào, không khác gì một tiểu cô nương khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Quân Văn bỗng nhận ra, Phượng Khê chỉ ăn linh thực thuộc thủy, mộc và hỏa hệ, còn kim hệ và thổ hệ cô hoàn toàn bỏ qua.
Điều này là sao?
Phượng Khê đã hiểu nguyên nhân. Ba linh căn trong đan điền của cô đều đã lộ ra ngoài, khát khao hấp thu những linh thực chứa đựng nguyên tố tương ứng.
Thậm chí, cô còn cảm nhận được một chút nguyên tố đen, chắc hẳn đó chính là độc tố.
Dù linh căn của cô có kỳ lạ đến mức nào, ít ra có một điểm tốt, đó là về sau cô sẽ trở thành người không thể bị độc hại.
Tiểu Hắc Cầu cũng thấy cảnh này, ngơ ngác đứng nhìn, chẳng hiểu sao linh căn của Phượng Khê lại mạnh mẽ đến thế.
Phượng Khê ăn hết mấy chục cây linh thực cao cấp mới thôi. Cô vỗ bụng no nê rồi quay sang nói với Quân Văn:
“Ngũ sư huynh, huynh thu linh thực ngoài kia để hiển thị chiến tích đi, có được hạng một là được rồi. Còn lại muội thu, sau này bán được thì hai chúng ta chia đều.”
Quân Văn vội vã lắc đầu: “Tiểu sư muội, muội thu hết đi, không cần chia cho huynh đâu.”
Tìm được những linh thực này đều là công lao của tiểu sư muội, huynh sao dám chia với muội chứ.
Phượng Khê hài lòng gật đầu. Không tham lam, biết điều, vậy mới hợp tác lâu dài được.
Dĩ nhiên, cô luôn rộng rãi với người trong nhà, Quân Văn cũng không thiếu phần lợi lộc.
Trong khi họ vui vẻ thu thập linh thảo, bên ngoài lại ầm ĩ một trận. Truyền ảnh thạch trên mặt đất đã hiện lên những chiến tích khổng lồ của Quân Văn!
Tất cả đều là linh thực cao cấp!
Mà số lượng còn vượt xa tưởng tượng!
Quân Văn làm sao có thể thu được nhiều như vậy? Chẳng lẽ hắn đã vào một hang ổ linh thực cao cấp?
Tiêu Bách Đạo muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng không kìm được khóe miệng giơ lên.
Phát tài rồi! Đại phát tài rồi!
Hơn nữa, còn là hạng nhất!
Hả hả hả!
Chẳng trách Tiêu Bách Đạo là chưởng môn đứng thứ hai Huyền Thiên Tông, sau tổ sư, ông là người tài giỏi nhất, dưới sự dẫn dắt của ông, Huyền Thiên Tông nhất định sẽ vươn lên mạnh mẽ, vươn đến đỉnh cao!
Cố phong chủ và những người khác trong tông cũng đều vui mừng ra mặt. Thành tích tốt nhất từ trước tới nay của tông chỉ đứng thứ ba, thế mà giờ đây lại có khả năng giành lấy hạng nhất!
Quả là một tin đáng mừng!
Tính ra kể từ khi Phượng Khê gia nhập Huyền Thiên Tông, liên tiếp những chuyện tốt cứ thế xảy ra, nàng chính là điềm lành của Huyền Thiên Tông mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-35.html.]
Một số người vui mừng, một số người lại sầu não. Bách Lí Mộ Trần tức giận đến mức suýt nữa kéo đứt cả râu!
Nhất là khi nghĩ đến việc cuối cùng vẫn phải giao ra một phần ba chiến lợi phẩm làm tiền phạt, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là hắn đã muốn c.h.ế.t tâm rồi!
Hai vị chưởng môn của các môn phái khác cũng chua lòm, ấm ức nói ra mấy câu.
Tiêu Bách Đạo chỉ coi bọn họ như đang tự biểu diễn ca hát, cười đến tươi rói như hoa!
“Ha ha, tâm trạng tốt, cho dù có bị người ta mắng chửi, nghe cũng thấy dễ chịu đấy!”
Khi thời gian đóng cửa Thiên Lí bí cảnh đến, bốn vị chưởng môn mở ra cổng dịch chuyển.
Thực ra, người bên trong có thể bóp nát ngọc bài để ra ngoài, nhưng cái này chủ yếu là phòng tránh tình huống bất trắc, như là có ai làm mất ngọc bài hay linh tinh gì đó.
Đa số người đều chọn bóp nát ngọc bài để nhanh chóng rời đi, chỉ có những người gần cổng dịch chuyển mới đi bộ ra.
Dĩ nhiên, Phượng Khê không cần chọn, cô chỉ cần đi ra là được.
Quân Văn tự nhiên sẽ đi với nàng.
Ngay khi cả hai bước ra ngoài, Phượng Khê liền vẫy tay chào mọi người, sau đó chạy đến trước mặt Tiêu Bách Đạo:
“Sư phụ, đồ nhi không làm nhục sứ mệnh, xin người cầm lấy cái này!”
Tiêu Bách Đạo nghe vậy, cảm thấy nghẹn ngào, mũi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.
Hắn cảm thấy từ khi nhận Phượng Khê làm đồ đệ, nước mắt của hắn ngày càng dễ rơi.
“Đồ nhi ngoan! Con bình an trở về là vi sư vô cùng cảm tạ trời đất rồi!”
Nhìn Quân Văn đứng phía sau Phượng Khê với vẻ mặt mong chờ được nhận lời khen, Tiêu Bách Đạo ho khan một tiếng:
“Tiểu Ngũ, con lần này biểu hiện cũng không tồi, không hổ là đồ đệ của ta!”
Quân Văn mặt mày thanh tuấn, ngay lập tức nở nụ cười rực rỡ như hoa!
Sư phụ rất ít khi khen hắn.
Hắn tính cách hơi kiêu ngạo, dù được xem là thiên tài kiếm đạo nhưng tu vi lại không nổi bật, vì vậy sư phụ thường xuyên nghiêm khắc với hắn.
Lúc này, Bách Lí Mộ Trần và hai vị chưởng môn khác đã đến gần.
Liễu Thiếu Bạch và những người khác cũng từ tò mò đến trong ganh tị, cũng đều đứng lại gần bọn họ.
“Phượng Khê, Quân Văn, lúc trước bên trong xuất hiện ba đạo lôi kiếp, các ngươi có phải là đã gặp phải đại cơ duyên trong bí cảnh không?”
Phượng Khê và Quân Văn đã nghĩ trước lý do để nói, vì vậy Phượng Khê lập tức lên tiếng:
“À, Thận Viên có một chỗ hổng, ta và Ngũ sư huynh bò vào, bên trong toàn là dược thảo cao cấp.
Đáng tiếc, chúng ta chỉ vào được tầng bên ngoài còn tầng bên trong có kết giới.
Ha ha, nhưng mà chúng ta cũng coi như kiếm được món hời lớn, thu hết linh thực bên ngoài rồi! Một cây cũng không bỏ lại!”
Lời nói rõ ràng, các ngươi đừng có mơ tưởng gì nữa, tất cả đã là của chúng ta!
Bách Lí Mộ Trần và những người khác không nghi ngờ gì cả.
Bởi vì bọn họ cho rằng Thận Viên này mọc đầy linh thực cao cấp, chia thành hai tầng trong ngoài là chuyện bình thường.
Thêm vào đó, sự xuất hiện của chỗ hổng trong Thận Viên và thiên lôi giáng xuống cũng có thể lý giải được.
Chỉ biết cảm thán vận khí tốt của Phượng Khê và Quân Văn, số hưởng như thế.
Sau khi cảm thán một phen, Bách Lí Mộ Trần sắc mặt tối tăm nói:
“Phượng Khê, ngươi và Quân Văn có phải đã vây đánh môn hạ đệ tử của ta là Lộ Tu Hàm không? Có phải là có chuyện này không?”
Phượng Khê gật đầu: “Đúng là có chuyện này, nhưng không phải là hắn không c.h.ế.t sao? Chỉ cần hắn không chết, thì chắc chắn không vi phạm quy tắc thí luyện chứ?”
Bách Lí Mộ Trần tức giận đến mặt mày xanh mét: “Nhưng các ngươi cũng không thể cướp hết tài vật của hắn, mau trả lại đồ vật cho ta!”
Phượng Khê chớp chớp mắt: “Cướp hết sao? Lời này từ đâu mà có? Là Lộ Tu Hàm chủ động tặng chúng ta đó!”
Liễu Thiếu Bạch và những người khác cũng đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy, là hắn chủ động đưa cho chúng ta, chúng ta đều có thể làm chứng.”
Phượng Khê lại lấy ra tấm thư tặng đồ có dấu tay của Lộ Tu Hàm: “Ngài xem, hắn sợ ngài hiểu lầm, đã làm cho chúng ta văn bản chứng minh rồi đây!”