Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:16:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

351. Các ngươi có biết lịch sự là gì không?

Ma đằng vừa cảm nhận được hơi thở của lôi kiếp, cả thân thể run lên bần bật.

Dù sau đó nó nhanh chóng nhận ra Phượng Khê chỉ đang... làm màu, nhưng tiếc thay, nhận ra thì đã muộn!

Phượng Khê vung thần thức, hóa thành một cục gạch to đùng, không chút nể nang mà nện thẳng vào thần thức của ma đằng, đại quân nấm lập tức nhân cơ hội lao lên c.h.é.m phăng cái rễ chính của nó.

Rễ chính mà đứt rồi thì thôi xong, ma đằng cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời than thân trách phận, không còn sức đảo ngược càn khôn nữa.

Phượng Khê dẫn theo đám người Huyết Cẩm Lâm, khí thế ngút trời, hô một tiếng vang dội đánh tan cả tinh thần uể oải, dứt khoát xử gọn ma đằng!

Cành lá, dây leo rụng đầy đất như... rác làm vườn.

Nhưng chưa kịp vui mừng vì giữ được mạng, thì Phượng Khê lại đột nhiên ngã xuống, m.á.u từ thất khiếu chảy ra, nhìn không khác gì bị vắt kiệt sinh mệnh.

Không ít người suýt khóc, tưởng đâu nàng sắp... chầu trời!

Nhìn nàng nằm đó, mặt tái mét, toàn thân m.á.u me, cảnh tượng thảm đến mức ai nấy đều hốt hoảng lo cuống cuồng, thuốc thang gọi dồn, tên thì lay, người thì hét. =)))

Ngay cả Quân Văn, dù trong lòng chắc mẩm “con hàng này không ch.ết được đâu”, nhưng mặt mày lại tái mét hơn ai hết, tay run như cầy sấy.

Người ngoài còn tưởng hắn xúc động quá độ, sắp ngất theo Phượng Khê luôn!

Cũng may, sau khi đút cho nàng viên đan dược trị thần thức, Phượng Khê từ từ tỉnh lại.

Thấy nàng mở mắt ra, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đả tọa điều tức như sắp xỉu tập thể.

Không ai bỏ mạng, nhưng cả đoàn đều te tua như bông băng trôi sông, vài người còn bị thương nặng, gãy xương trật khớp đủ kiểu.

Nhìn về phía trước, ai nấy đều thấp thỏm: mới vào tới trung tâm đã thảm thế này, vậy lát nữa thì còn ra gì nữa không?!

Phượng Khê nghỉ một lúc, thấy sĩ khí xuống thấp như đáy giếng, bèn đứng dậy, vỗ tay hô:

“Được rồi, đừng chán nản! Khó khăn là có, nhưng trời sinh ra đầu cũng là để nghĩ cách mà vượt qua!

Hãy nhớ tổ tiên Huyết gia chúng ta năm xưa, gian khổ cỡ nào, có ai đầu hàng chưa?

Cuộc đời là một chuỗi những bài thi khó nhằn. Lúc làm thì khổ, nhưng làm xong rồi thì cũng chỉ là… vài dòng ký ức nhạt phai thôi!

Những người bị thương nặng, đừng lo, chỉ cần còn sống thì tụi ta tuyệt đối không bỏ rơi ai hết!

Cứ yên tâm nằm dưỡng thương, phần còn lại cứ để tụi ta lo!”

Phượng Khê nói một tràng đầy nhiệt huyết, khiến tinh thần cả nhóm lại bừng bừng như gà ăn sâm.

Làm thôi!

Cùng lắm thì... ch.ết chứ gì!

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn hai canh giờ, cả nhóm lại tiếp tục xuất phát.

Phượng Khê gọi cái Thực Mệnh Địa Liệt Nấm của mình ra, bảo nó chở mấy người bị thương.

Thực Mệnh Địa Liệt Nấm có hơi… không vui. Nó vốn là giống quý chuyên để ngồi chơi sang chảnh, sao tự nhiên giờ lại thành xe cấp cứu?

Nhưng ánh sáng gây giống đã ra lệnh, nên nấm cũng đành mặt mũi không cảm xúc mà gật đầu, trong lòng thì ngàn vạn lần bất mãn.

Trước khi rời đi, Phượng Khê còn tiện tay hốt sạch đống xác ma đằng vương vãi, nhét hết vào nhẫn trữ vật.

Dù chưa biết dùng làm gì, nhưng nghĩ bụng: không chế tạo pháp khí thì cũng để nhóm bếp nấu nướng, vứt đi thì tiếc!

Vừa bước được mấy bước, Phượng Khê đột ngột dừng lại.

Mọi người không hiểu chuyện gì, đồng loạt quay đầu nhìn nàng.

Chỉ thấy nàng móc ra vài hạt đậu rồi ném tung tóe ra bốn phía.

Ầm ầm! Hạt đậu nổ tung.

Từ bụi cây, mấy chục dây leo nhỏ hơn ma đằng lúc nãy chui ra, loài thì dài, loài thì béo, chủng loại không cái nào giống cái nào.

Chúng rạp người dưới đất, run như cầy sấy, không dám nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-351.html.]

Huyết Cẩm Lâm kinh hãi:

“Đây là… mấy con hầu của ma đằng?”

Phượng Khê gật đầu:

“Con cũng không chắc bọn nó có thật không hay do lão ma đằng dùng ảo thuật dựng lên, nên ném thử vài hạt đậu chơi chơi, ai ngờ là thật.”

Nhìn đám tiểu ma đằng đang run lẩy bẩy, Phượng Khê bật cười:

“Bị lão ma đằng ăn h.i.ế.p bao năm rồi phải không? Giờ ta cho nó về chầu trời, coi như giải thoát cho các ngươi.

Có phải nên cảm ơn ta một câu không?”

Không đợi trả lời, nàng đã nói tiếp:

“Chỉ nói cảm ơn suông là chưa đủ, phải hành động thực tế!

Vậy thế này đi, các ngươi dẫn đường cho tụi ta, hộ tống vào sâu bên trong.

Sau khi xong việc, ta sẽ giao xác lão ma đằng cho các ngươi hấp thụ, tha hồ tăng tu vi, bồi bổ tinh thần.

Còn nếu không chịu…

Thì ta cũng không ngại cho các ngươi đi đoàn tụ với nó luôn. Một nhà mà, ch.ết thì cũng phải gọn gàng chỉnh tề!”

Đám tiểu ma đằng nghe xong, lập tức từ đất chui hết ra, chạy đến đứng trước mặt Phượng Khê, dùng hành động thể hiện lập trường rõ ràng:

Nguyện ý! Một trăm phần nguyện ý! Một vạn phần nguyện ý!

Tuyệt đối không phải bị ép, mà là cam tâm tình nguyện!

Dù rời khỏi chỗ cũ sẽ khiến tu vi yếu đi, nhưng ai dám nghĩ nhiều nữa? Lão đại còn ch.ết thảm, tụi nó mà kháng lệnh thì cũng chỉ chờ ngày ra đi theo đoàn!

Phượng Khê rất hài lòng.

Chỉ tiếc nàng cứ tưởng đám này có thể nói được, ai ngờ đánh giá cao quá, hóa ra trước giờ nói chuyện đều là do lão ma đằng đứng sau "lồng tiếng".

Đám nhỏ này... còn kém xa.

Thôi cũng được, dùng tạm vậy!

Dù sao hiện giờ đội ngũ còn có người bị thương nặng, mấy dây leo này có thể biến thành "lồng đằng" bảo vệ, cũng hữu ích lắm.

Thấy đám dây leo nhìn rõ là “nổi bật” khó chịu, Phượng Khê hỏi:

“Các ngươi thu nhỏ người lại được không? Hoặc hóa trang gì đó cho đỡ lố?”

Lập tức, toàn bộ đám dây leo rút nhỏ lại, quấn vòng vòng quanh những sợi dư thừa trên người Thực Mệnh Địa Liệt Nấm.

Thực Mệnh Địa Liệt Nấm:

“…… Các ngươi có biết lịch sự là gì không?!”

Ta dùng có hai sợi để đi đường thôi, không phải để các ngươi chiếm chỗ như xe bus giờ tan tầm!

Phượng Khê lại thấy vậy đẹp mắt hơn, liền vung tay hô to:

“Xuất phát!”

Huyết Cẩm Lâm và mọi người: “……”

Giờ họ đã hiểu câu trước đây Phượng Khê nói: “Ra đường chẳng cần mang gì.”

Quả đúng là không mang gì thật, không mang đồ, không mang người, đến cả quân đội cũng hốt từ rừng rậm mà có.

Lúc trước thì hốt ra nguyên một đội nấm, giờ lại hốt thêm đám dây leo.

Chẳng chừng lát nữa hốt thêm một đám gì đó… thậm chí có thể là thần tiên cũng nên?!

Mọi người đang nghĩ ngợi, thì nghe Phượng Khê thở dài:

“Sớm biết trung tâm mảnh đất này hung hiểm như vậy, ta đã không chê đám U Minh Phệ Hỏa Kiến kia xấu xí nữa, cũng phải lừa tụi nó theo luôn cho đông vui!”

Mọi người: “……”

Loading...