Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 352
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:16:22
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
352. Tất cả đều bị con khỉ to tướng kia phá banh chành.
Lời này của Phượng Khê đương nhiên chỉ là nói giỡn, U Minh Phệ Hỏa Kiến có đặc tính sợ lửa, bình thường chẳng dễ gì rời khỏi chỗ cũ.
Lại càng đừng nói là tới giúp nàng một tay!
Mọi người dĩ nhiên cũng biết nàng đang giỡn chơi, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ kia cứ hí hửng khoe khoang, vẫn không nhịn được cảm giác... hơi muốn vả.
Phượng Khê tán gẫu đôi câu chọc cười, khuấy động bầu không khí đội ngũ xong xuôi, lập tức nghiêm túc suy tính về việc dùng thần thức công kích.
Lúc nãy đánh nhau, nàng nhất thời vội vã, nên đã đổi hình vẽ rùa thành Ma Thần.
Dĩ nhiên, tình hình cấp bách, nhiệm vụ khẩn cấp, cái gọi là "Ma Thần" kia thật ra cũng chỉ là vẽ đại khái vài nét, nếu nàng không nói, thì chẳng ai nhận ra đó là Ma Thần.
Vẫn là rùa đáng yêu hơn, nàng vẽ vài nét đã sinh động như thật.
Ma Thần vs rùa, rùa tuyệt đối thắng áp đảo!
Vừa nghĩ tới đây, nàng liền thấy lạnh sống lưng.
Vội vàng xua ngay hai chữ "Ma Thần" khỏi đầu, tiếp tục suy nghĩ về thần thức công kích.
Nếu hiện giờ nàng có thể vẽ đồ án thần thức mới chỉ trong chớp mắt, vậy chứng tỏ bản thân vẫn còn dư lực.
Có lẽ nàng có thể thử huyễn hóa hai khối đại gạch thần thức cùng lúc, đến lúc đó một phát hai viên bay ra, hiệu quả chắc chắn vượt xa một viên!
Không nói đâu xa, ít nhất cũng có thể cùng lúc đánh hai kẻ địch.
Nếu là ba viên, năm viên, tám viên…
Càng nghĩ càng phấn khích, nàng không kìm được muốn thử ngay!
Ý tưởng thì mỹ diệu, nhưng hiện thực… quăng cho nàng một cục gạch to tướng!
Thử đi thử lại mấy lần đều thất bại.
Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, rõ ràng còn đủ thần thức để vẽ thêm hình, sao lại không thể tạo thêm một khối đại gạch?
Nàng đoán chắc chắn là sai ở đoạn nào đó, nhưng trong thời gian ngắn nghĩ không ra, đành tạm từ bỏ.
Chán đến ch.ết, nàng bắt đầu vẽ loạn trên mặt gạch.
Ma Thần thì vẽ không được, nhưng vẽ nhiều thêm vài con rùa chắc là không sao chứ!
Một mình một con nhìn thật cô đơn đáng thương!
Một đàn rùa mới gọi là vui chứ!
Nói cho cùng, Huyền Vũ phù hộ, càng nhiều càng tốt!
Phượng Khê vừa nghĩ tới đây, liền giật mình.
Trước đó nàng vẽ hình Ma Thần trên đại gạch, công kích mạnh hẳn lên, nàng tưởng nhầm là được Ma Thần phù hộ.
Có lẽ... nàng nghĩ sai rồi!
Bởi vì đồ án Ma Thần phức tạp hơn rùa nhiều, tự nhiên tiêu hao thần thức cũng lớn hơn.
Nói cách khác, hình vẽ càng nhiều, càng phức tạp, công kích càng mạnh!
Phượng Khê lập tức hai mắt sáng rỡ!
Không thắng được về chất lượng, thì bù lại bằng số lượng thôi!
Chỉ tiếc tạm thời chưa có mục tiêu thử nghiệm, không biết hiệu quả thật sự ra sao.
Lúc này, trời đã tối đen.
Nhưng tình hình cấp bách, mọi người vẫn tiếp tục lên đường.
Bất ngờ, đám tiểu Ma Đằng run lẩy bẩy.
Phượng Khê cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức ra lệnh dừng bước.
Nàng ném ra một nắm hạt đậu nhưng... chẳng phát nổ!
Huyết Đình Khải định cúi xuống nhặt, thì Phượng Khê và Quân Văn gần như cùng lúc ngăn cản.
Phượng Khê kinh ngạc nhìn sư huynh mình: “Ca?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-352.html.]
Quân Văn gãi đầu: “Ta... chỉ mơ hồ cảm thấy phía trước có gì đó không ổn.”
Phượng Khê càng lúc càng thấy Ngũ sư huynh của mình không hề đơn giản!
Huynh ấy có khả năng dự cảm nguy hiểm, đúng là thần khí giữ mạng luôn đó chứ!
Nhưng giờ không phải lúc để tám chuyện, Phượng Khê lấy ra một tấm bạo liệt ma phù, ném thẳng về phía trước.
Tấm phù lẽ ra phải nổ tung, nhưng lại như bị ai đó chặn lại giữa đường, rồi rơi bịch xuống đất.
Mọi người đều nhận ra... có điều gì đó vô cùng bất thường!
Huyết Đình Khải mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu lúc nãy không bị Quân Văn và Phượng Khê cản lại, e rằng đã về chầu tổ tông.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một tiếng cười khiến người ta dựng tóc gáy, không khí lập tức tràn ngập huyết khí và âm trầm.
Ngay sau đó, trước mắt mọi người hiện lên một thân ảnh.
Tóc đỏ như m.áu, mặt lốm đốm xanh đỏ, đôi mắt xanh lục, miệng nhô ra, răng nanh lấp lánh ánh lam, chỉ có... một chân!
Huyết Cẩm Lâm hét lên thất thanh:
“Là… là Ma Tiêu! Sao chỗ này lại có Ma Tiêu?!”
Phượng Khê nghe thấy hai chữ "Ma Tiêu", mày nhíu chặt lại.
Bởi trong sách, Thẩm Chỉ Lan từng vì một gốc thiên giai linh thảo mà hiến tế Giang Tịch cho vạn trượng Ma Uyên Ma Tiêu.
Kết quả, Giang Tịch hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Theo ghi chép, Ma Tiêu thích ăn nguyên thần của người hoặc ma, vô cùng đáng sợ.
Nhưng Ma Tiêu vốn chỉ sống ở vạn trượng Ma Uyên, sao lại xuất hiện ở đây?
Khó trách Huyết Cẩm Lâm lại kinh hãi đến thế!
Bên ngoài bí cảnh, những người khác cũng kinh hoàng thất sắc.
Sao trong Khuynh Phong bí cảnh lại có Ma Tiêu?!
Tiếc là khi Huyết Cẩm Lâm và những người khác rời bí cảnh, họ không hề nhắc đến chuyện này, thực tế là... giống như mất đi ký ức về đoạn đó.
Vì vậy chẳng ai biết trong Khuynh Phong bí cảnh lại có Ma Tiêu.
Tất nhiên, cũng có thể lúc đó họ chưa từng vào được khu trung tâm, nên chưa gặp phải.
Ai… lần này thật sự là xong đời rồi!
Đó là Ma Tiêu đó nha!
Nói về sức mạnh thần thức, tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ cũng không thể địch nổi!
Huống hồ là mấy người như Huyết Vô Ưu!
Ở nơi xa, trên mộ phần, Huyết Phệ Hoàn đập đầu liên tục!
“Đều tại ta!
Đều tại ta!
Nếu không phải ta muốn khảo nghiệm con bé, ném nó với thằng ngốc kia vào bí cảnh, thì đâu xảy ra cớ sự này?!
Ta đúng là cái đinh rỉ làm hỏng cả nồi canh, ta đúng là phản diện tiêu chuẩn!
Cháu gái ta ơi!
Gia gia xin lỗi ngươi!
Nếu ngươi mà bị Ma Tiêu ăn mất, chắc chắn hồn phi phách tán, hai ông cháu chúng ta… vĩnh viễn không thể gặp lại!
Lão bà nội ch.ết tiệt!
Đáng tiếc lão tử không thể vào bí cảnh, nếu không thì đã bóp c.h.ế.t con đại mã hầu ch.ết tiệt kia rồi!
Cái gì mà Ma Tiêu, trong mắt lão tử chỉ là một con súc sinh!
Thật đáng thương cho lão tử mới nhận được một đứa cháu gái hợp ý… tất cả đều bị con khỉ to tướng kia phá banh chành!"