Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:23:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
356. Bất đồng bối phận, cùng có một đứa cháu gái
Đám người Huyết Cẩm Lâm lúc này đã cạn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Đây là lần đầu tiên trong đời họ nghe có người... chê Ma Tiêu yếu!
Nhưng mà nhìn Ma Tiêu bị Phượng Khê trị đến ngoan ngoãn, ai nấy đều nhẹ cả người.
Ngay cả Lôi Kiếp trên đầu Phượng Khê cũng rung động.
Nó thầm nghĩ: “Đúng là ta đoán không sai! Lôi Kiếp đại nhân như ta, linh sủng của ta làm sao có thể tầm thường? Đám Ma Tiêu vớ vẩn kia mà đòi so?!”
Nói gì thì nói, trên đời này chỉ có mình nó trấn được con "Phượng cẩu" này thôi, mấy người khác đừng hòng!
Ma Tiêu rất nhanh đã tỉnh lại, đôi mắt xanh biếc tức đến đỏ cả lên.
“Ngươi... ngươi…”
Phượng Khê giơ chân đạp một cái.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Là ngươi vi phạm minh ước, định ra tay với ta trước, còn mặt mũi nào trách ta?!
Ban đầu ta còn muốn hợp tác, thậm chí xem ngươi là bạn.
Ai ngờ ngươi bụng dạ lang sói, tính tình xấu xa, ta cũng đành phải bắt ngươi làm linh sủng thôi.
Tất cả đều là do ngươi chuốc lấy!”
Ma Tiêu tức đến run rẩy, giọng gằn từng chữ: “Ngươi... không sợ ta tự bạo à?!”
Phượng Khê cười khinh khỉnh.
“Thật sự có gan thì ngươi đã bạo rồi.
Đại mã hầu à, chúng ta đều là người đàng hoàng, không chơi trò mặt lạnh xương cứng ở đây.
Yên tâm đi, không ai chê cười ngươi cả, bởi vì tất cả đều là ‘đồng loại’ mà thôi!
Chỉ có kẻ ngu mới cố chấp tới cùng!
Đứng lên!
Ta dẫn ngươi đi báo thù, từ nay ngươi chính là vua chỗ này!”
Ma Tiêu hung hăng lườm Phượng Khê một cái rồi đứng dậy.
Phượng Khê hài lòng gật gù:
“Đó! Thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nói xem, ngươi muốn làm tọa kỵ hay tiên phong?”
Ma Tiêu không nói không rằng, trực tiếp chạy lên trước mở đường.
Phượng Khê cong môi cười nhạt, nàng đã đoán được Ma Tiêu tính toán cái gì rồi. Trong lòng nắm chắc mười phần.
Ngoài tảng đá bự kia, thức hải nàng còn cất giữ một đống ngọc giản cơ mà!
Từ lần trước giúp nàng giải phong ấn trí nhớ, nàng đã ngờ ngợ, mấy ngọc giản đó không phải hàng xoàng đâu.
Muốn phản phệ thần thức của nàng?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Phượng Khê khoanh tay, nói với đám Huyết Cẩm Lâm:
“Xuất phát!”
Cả đám như được giải thoát, hò reo rối rít.
Bây giờ họ vẫn chưa hoàn hồn, cảm giác như vừa mơ một giấc.
Không những không bị Ma Tiêu gi.ết, mà còn thấy người khác...ký khế ước được nó?!
Nói ra ai tin cho nổi?
Nếu không tận mắt thấy ở bí cảnh, họ cũng không dám tin luôn!
Ngoài bí cảnh, đám người Huyết Thiên Tuyệt há hốc miệng đến suýt rớt quai hàm.
Cháu gái ta!
Cháu gái ta đó!!
Nha đầu Phượng Khê này lại có thể ký khế ước với Ma Tiêu?!
Không dám nói là xưa nay chưa từng có, chứ cũng thuộc hàng thiên cổ kỳ tài rồi!
Nhị trưởng lão, tam trưởng lão chắc giờ hối đến thối ruột!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-356.html.]
Cả đời không cần mua giấm nữa đâu!
Cách đó không xa, mộ phần của Huyết Phệ Hoàn rung rinh phấn khích. Hồn ông cụ run rẩy đắc ý: “Không hổ là cháu gái ta, giỏi quá trời luôn!”
Chỉ tiếc...
Ta ch.ết sớm quá!
Giá mà còn sống, ta với nó tổ tôn (ông cháu) liên thủ, đánh sạch Bắc Vực khỏi đối thủ rồi!
Trong bí cảnh, Phượng Khê còn không biết hai gia gia (ông nội) từ hai thế giới khác nhau đang vì nàng hò hét khản cổ, tự hào đến độ... mộ phần phát sáng.
Lúc này nàng đang giảng đạo lý với đám Huyết Cẩm Lâm.
“Đừng tưởng ta ký khế ước Ma Tiêu xong là mọi chuyện suôn sẻ.
Chỗ này là trung tâm mảnh đất, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.
Còn nữa, Ma Tiêu mà phải trốn tới đây, chứng tỏ bên trong có thứ còn ghê gớm hơn!
Ai nấy giữ vững tinh thần, đừng có lơ là!”
Cả đám nghe xong thì lạnh gáy, vội gật đầu lia lịa.
Giờ phút này, họ đã vứt hết vai vế, Phượng Khê nói gì nghe nấy.
Nàng dặn dò xong thì chạy tới tám chuyện với Ma Tiêu:
“Nói ta nghe coi, bên trong rốt cuộc có cái gì mà khiến ngươi khiếp đảm vậy?”
Ma Tiêu vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ lại thấy nói một câu hai câu còn hơn để Phượng Khê tự mò vào ch.ết bẹp, nên nhịn tức nói:
“Trong tận cùng là một con hung thú hỗn độn, hung ác lắm, ta không phải yếu, mà là chúng ta cộng lại cũng chưa chắc chơi lại nó.
Nói trước à nha, nếu tình hình không ổn, ta chạy trước.
Không phải ta sợ ch.ết, mà là con đó nó biến thái!
Bắt được mồi thì không gi.ết liền, mà tra tấn từ từ đến lúc chán mới ăn!
Thà ch.ết còn hơn rơi vào tay nó!”
Phượng Khê gật gù: “Ý ngươi là, chỉ cần chạy ra khỏi một phạm vi nhất định thì nó sẽ không đuổi nữa?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
Ma Tiêu lắc đầu: “Cái này ta không biết. Có thể là bị hạn chế gì đó, hoặc cũng có thể là nó... lười.”
Phượng Khê chớp chớp mắt: “Vậy ta nghe lời ngươi, đánh được thì đánh, không được thì chuồn!”
Ma Tiêu lần đầu thấy Phượng Khê nói chuyện tử tế.
Nó còn tưởng nàng là kiểu não chứa đá, bất chấp tất cả lao lên liều mạng.
Nàng ch.ết thì kệ, nhưng nó còn chưa sống đủ đâu!
Có Ma Tiêu dẫn đường, quãng đường tiếp theo thuận lợi hẳn.
Dù có gặp ma thực hay ma thú, chúng cũng vì sợ Ma Tiêu mà tránh xa đoàn người.
Phượng Khê càng nhìn càng thấy Ma Tiêu thuận mắt. Dù ngoại hình có hơi... khó yêu, nhưng năng lực thì không đùa được!
Trong lòng nàng thấy tiếc ghê gớm.
Đây là thời không quá khứ, căn bản không thể đem nó về hiện tại.
Bằng không có được con linh sủng như vậy, lời to rồi!
Hay là trước khi rời khỏi Ma giới, đến vực sâu vạn trượng kia bắt một con về?
Còn cách địa bàn hỗn độn khoảng mười mấy dặm, Phượng Khê cho mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, điều tức một lát.
Ma Tiêu ngồi không yên, bắt đầu đánh trống lui binh:
“Hay là thôi đi? Đừng chọc vào con hỗn độn đó nữa, nhìn kiểu gì cũng không thắng nổi.”
Phượng Khê thong thả đáp:
“Hồi trước lúc ta và ngươi đánh nhau, mọi người cũng nghĩ ta thua chắc.
Rồi sao?
Ngươi chẳng phải ngoan ngoãn làm ma sủng cho ta sao?”
Ma Tiêu: “…”
Nói chuyện thì nói chuyện, móc đểu người ta làm gì chứ?!