357. Ngươi gọi cái trò này là việc tử tế người ta làm hả?
Ma Tiêu thật sự muốn vung một móng vuốt đập ch.ết Phượng Khê, chỉ tiếc là không có cái gan đó.
Bởi nó đã ký khế ước với Phượng Khê, bị nàng khống chế rồi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, trong lòng nó ít nhiều vẫn giữ một chút hy vọng viển vông, lỡ đâu Phượng Khê thật sự có thể xử lý được hung thú Đào Ngột* kia thì sao? Khi ấy, nó chẳng phải trở thành vương giả nơi đây rồi ư!
(*Đào Ngột (梼杌) – Một trong Tứ Đại Hung Thú
Nguồn gốc: Một trong Tứ Đại Hung Thú, cùng với Thao Thiết, Cùng Kỳ, Hỗn Độn.
Đặc điểm:
Hình dạng mơ hồ, thường mô tả như mãnh thú hoặc linh thể có hình người mặt thú.
Tính cách: Cố chấp, ngoan cố, hung tàn, không biết lẽ phải.
Biểu tượng: Kẻ cứng đầu, phản nghịch, không nghe lời dạy bảo.)
Nghĩ đến những khuất nhục từng chịu dưới tay Đào Ngột, nó lại hận không thể nuốt sống kẻ kia cho hả giận.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn hai canh giờ xong, Phượng Khê dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Ma Tiêu vẫn đi tuốt ở đầu, lúc đầu còn ra dáng, nhưng càng đi càng thấy run rẩy, sau đó không chịu nổi nữa, chân sau không nhấc nổi, đành tự kiếm một cái gậy chống mà đi.
Phượng Khê: "……"
Nhìn cái bộ dạng thảm hại của ngươi, lúc trước còn dám mạnh miệng tuyên bố muốn tự bạo?!
Nàng vốn còn định trước khi rời khỏi nơi này sẽ bắt một con ở Vạn Trượng Ma Uyên mang về, giờ nhìn Ma Tiêu thế này, thôi khỏi nghĩ.
Nếu gặp nguy hiểm thật, chưa chắc nàng đã chạy nhanh bằng nó!
Ma Tiêu đột nhiên dừng lại, run rẩy nói:
“Đào Ngột đại nhân, mấy người này... muốn mượn đường đi ngang qua. Ta... ta bị ép buộc, mới phải dẫn họ tới đây...”
Phượng Khê hết biết nói gì luôn.
Chỉ với cái gan này mà cũng mơ tranh chức lão đại với người ta?
Ăn rắm đi là vừa!
Đúng lúc đó, nơi xa truyền tới một tiếng thú gầm chấn động.
Ma Tiêu sợ đến mức lập tức sụp xuống đất nằm rạp.
Phượng Khê: "……"
Mặt đất bắt đầu rung lên, như có vật nặng đạp từng bước xuống.
Phượng Khê thầm nghĩ: xem ra con Đào Ngột này thân hình phải rất to lớn, bằng không chẳng gây chấn động dữ dội vậy.
Đám người Huyết Cẩm Lâm cũng nín thở, tim như muốn nhảy khỏi cổ họng, nhưng thấy Phượng Khê vẫn bình tĩnh như thường, bọn họ cũng giả vờ vững như núi Thái.
Chẳng bao lâu sau, một con Đào Ngột khổng lồ hiện ra trước mắt.
Toàn thân trông giống mãnh hổ, khuôn mặt lại hơi giống người, hai bên miệng mọc ra cặp nanh dài, lông trên người và đuôi đều rậm rạp.
Phượng Khê từng thấy thần thú trấn phái của tứ đại tông môn, con nào cũng oai phong lẫm liệt, nhưng so với Đào Ngột trước mặt, vẫn còn kém một bậc.
Không phải do hình thể, mà là vì cốt tủy toát ra vẻ tàn bạo.
Con Đào Ngột này chỉ cần lộ mặt thôi, đã khiến người ta sinh lòng sợ hãi từ đáy tim. Chẳng trách Ma Tiêu lại nhát gan đến vậy.
Lúc này Ma Tiêu đã run lẩy bẩy như cái rổ sàng.
Phượng Khê nhìn ra được, nó đang diễn ít nhiều, từ tư thế có thể thấy rõ, nó chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Đào Ngột liếc Ma Tiêu bằng nửa con mắt:
“Vừa nãy ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa ta nghe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-357.html.]
Ma Tiêu run rẩy nhắc lại từng chữ.
Đào Ngột lúc này mới nhìn về phía Phượng Khê và đám người:
“Các ngươi muốn mượn đường qua đây? Lấy gì để ta cho các ngươi đi?”
Phượng Khê chỉ tay vào Ma Tiêu:
“Chúng ta đưa nó cho ngài, xem như phí qua đường.”
Ma Tiêu: "……"
Ngươi làm thế mà cũng gọi là người à?!
Minh hữu đâu? Nói hợp tác thành thật đâu?
Ngươi quả thật thiếu đức tám đời rồi đấy!
Ta mắng ngươi tám đời tổ tông!
Không, ta muốn đào cả mộ tổ nhà ngươi lên cho c,hó gặm!
Nó vội vàng nói:
“Đào Ngột đại nhân, ngài đừng nghe nàng nói bậy, ta…”
Câu chưa dứt, Phượng Khê đã giành nói trước:
“Ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn tận tâm hầu hạ Đào Ngột đại nhân? Ngươi có ý phản sao?!
Ta hỏi lần cuối, ngươi muốn hay không muốn?!”
Ma Tiêu: “…… Ta, ta… ta muốn.”
Nó mà dám nói không muốn, Đào Ngột nhất định sẽ đập ch.ết nó không thương tiếc.
Phượng Khê quay sang Đào Ngột, cười nói:
“Đào Ngột đại nhân, không dám giấu, hai khu vực bí cảnh do cơ duyên trùng hợp mà liên thông, chúng ta suy đoán chỗ nối liền đó chắc chắn nằm sâu trong, nên mới muốn mượn đường qua đây.
Biết là yêu cầu có phần đường đột, nhưng cũng là do bất đắc dĩ.
Hơn nữa, nếu hai bí cảnh cứ tiếp tục liên thông như thế, lực lượng thời không sẽ trở nên hỗn loạn, kết quả cuối cùng là cả hai bí cảnh đều sụp đổ.
Vì an nguy của ngài, vì sinh linh muôn loài trong bí cảnh, xin hãy cho chúng ta mượn đường.
Sau khi ra ngoài, chúng ta nhất định tìm cách tách rời hai nơi bí cảnh, giải trừ nguy cơ sụp đổ này.”
Đào Ngột cười ha hả:
“Ngươi đang uy h.i.ế.p ta đấy à?
Tiểu kiến hôi, chắc ngươi không biết, ta vẫn luôn chờ một cơ hội như thế.
Chỉ khi bí cảnh sụp đổ, ta mới có thể rời khỏi nơi này.
Cho nên, ta cầu còn không được cái kết cục sụp đổ đó!
Còn mấy thứ sống chế.t gì kia, có liên quan gì đến ta?!
Các ngươi cũng đừng mơ mượn đường, ta lâu lắm rồi chưa thấy món đồ chơi nào thú vị như mấy ngươi, ở lại hết đây chơi với ta đi!”
Ma Tiêu đang nằm rạp dưới đất nghe vậy thì nghĩ thầm:
Đáng đời!
Cho ngươi giả vờ thông minh!
Cho ngươi bán bạn cầu vinh!
Báo ứng tới rồi đó biết chưa?!
Nhưng rồi nó lại nhanh chóng chán nản, nếu bí cảnh thật sự sụp đổ, Đào Ngột có thể chạy, nhưng nó thì chạy kiểu gì? Chẳng phải là ngồi chờ c.hết sao?
Phượng Khê cũng không ngờ Đào Ngột lại có ý đồ lợi dụng bí cảnh sụp đổ để trốn đi. Nếu nói thế, chẳng phải những vụ sụp đổ trước kia… cũng do hắn giở trò?