Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 358
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:23:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
358. Khả năng văn chương đã tiến bộ vượt bậc.
Phượng Khê cảm thấy có gì đó… hơi khó xử.
Nếu đánh thật thì chắc chắn là không ăn lại.
Đám người phía trước có thể xử được Ma Tiêu cũng đã là nhờ tổ tiên phù hộ, căn bản không đủ tầm để đấu với Đào Ngột một trận ra hồn.
Xem ra, chỉ còn nước… đi đường vòng.
Nàng nheo mắt, giọng đầy quan tâm:
"Đào Ngột đại nhân, ý ngài là… ngài bị người ta nhốt ở đây ạ?"
Đào Ngột hừ lạnh một tiếng, đầy kiêu căng:
"Nhốt? Ai dám nhốt ta? Ai có thể nhốt được ta? Chẳng qua chỉ là đen đủi vớ ngay lúc không gian bị lực lượng thời không cắt trúng mà thôi."
Tuy nghe có hơi lòng vòng, nhưng Phượng Khê ngẫm nghĩ một chút vẫn hiểu ra đại khái.
Cái gọi là bí cảnh, hóa ra là không gian bị lực thời không cắt ra, còn Đào Ngột xui xẻo, đúng lúc lại bị tống vào trong đó.
Phượng Khê lập tức đổi thái độ, hai mắt sáng rỡ nhìn hắn:
"Ban đầu ta cứ tưởng bí cảnh chỉ là mấy cái kết giới bình thường bày lên thôi, giờ nghe ngài giảng giải mới hiểu hóa ra đó là sức mạnh thời không tạo ra không gian biệt lập!
Ngài đúng là uyên bác tuyệt luân!
Quả không hổ danh, chỉ cần nghe ngài nói một buổi, còn hơn đọc sách mười năm!
Chẳng trách lúc ấy, ở thời đại của ta, ngài chính là Thần Thú duy nhất, trấn giữ cả hai miền Nam Bắc!
Ngài thật là danh xứng với thực!
Vừa rồi thấy ngài, ta nên hành lễ ngay, nhưng vì ngại lời đồn chưa chắc là thật nên mới chưa dám thử.
Nay nghĩ lại, vì lòng nghi kỵ của bản thân mà thấy xấu hổ vô cùng, mong ngài đại nhân đại lượng tha thứ!
Tất cả nghe hiệu lệnh ta cùng hành lễ viếng Thần Thú!"
Dứt lời, Phượng Khê chắp tay khom người, nghiêm trang:
"Bái kiến Thần Thú! Cầu chúc ngài sống lâu như trời đất, cùng nhật nguyệt sánh vai!"
Đám người Huyết Cẩm Lâm tuy không hiểu Phượng Khê định bày trò gì, nhưng dọc đường cũng hiểu nhau đôi chút, huống hồ có cả Quân Văn, thế là tất cả cùng học theo, nhao nhao thi lễ, còn hét theo cho khí thế.
Trong đó, Quân Văn là người hét to nhất, nét mặt còn chân thành nhất.
Tựa như… thực sự xúc động.
Đào Ngột đờ cả người.
Thần Thú?
Ta… ta là Thần Thú á?
Mà còn là Thần Thú duy nhất?
Thật hả?! Có thật thế không?!
Một lúc lâu sau, nó mới dè dặt hỏi:
"Ta là Thần Thú… thế còn ba tên ngốc kia, Hỗn Độn, Thao Thiết với Cùng Kỳ* đâu?"
* Hỗn Độn (混沌): Là một sinh vật tượng trưng cho sự hỗn loạn, nguyên thủy, chưa phân biệt trong vũ trụ. Hỗn Độn có thể được coi là trạng thái vũ trụ ban đầu trước khi vạn vật được hình thành, có nghĩa là trạng thái vô cùng hỗn độn, không có trật tự.
* Thao Thiết (饕餮): Là một loài quái vật trong thần thoại Trung Quốc, nổi tiếng với sự tham lam vô độ. Thao Thiết được miêu tả là một con thú lớn, không biết no, luôn thèm ăn và có hình dạng giống như một con rồng hoặc quái vật có đầu hình rồng, thân thể của nó rất lớn và hung dữ. Nó cũng thường được dùng như một biểu tượng của lòng tham.
* Cùng Kỳ (穷奇): Là một sinh vật thần thoại trong văn hóa Trung Quốc, được miêu tả như một con quái vật khát máu, thường xuất hiện trong các câu chuyện thần thoại. Cùng Kỳ có thể có hình dạng giống sư tử hoặc các loài quái vật khác, và tượng trưng cho sự tàn ác, bạo lực.
Trong văn học Trung Quốc, những sinh vật này thường xuất hiện cùng nhau, tượng trưng cho các thế lực hủy diệt hoặc những sinh vật quyền lực trong thế giới thần thoại.
Phượng Khê lắc đầu tiếc nuối:
"Tuy ta có nghe danh ba vị kia, nhưng ở thời đại chúng ta, không ai từng tận mắt thấy họ cả.
Ta chỉ biết có Đào NgộtThần Thú thôi, ngoài ra không biết thêm ai khác."
Lời này khiến Đào Ngột cười phá lên, cười to đến mức phát ra cả tiếng hí như… lừa.
"Ha ha ha! Ta biết ngay ba đứa ngốc kia sao sánh được với ta!
Ta mới là hung thú đứng đầu! Không, giờ là Thần Thú! Là Thần Thú duy nhất!"
Trong lúc đó, con Ma Tiêu nằm trên đất rên rỉ trong bụng:
Ngươi bị lừa rồi đồ ngốc!
Con nhãi ranh kia nói láo rõ rành rành thế mà ngươi cũng tin?!
Nhưng mà nó không dám hó hé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-358.html.]
Không nói đến Phượng Khê, riêng Đào Ngột đang vui như tết, nếu mình đổ một gáo nước lạnh xuống, người đầu tiên bị vặt đầu chắc chắn là nó.
Ngay cả tia Lôi Kiếp đang núp trong tóc Phượng Khê cũng khinh thường đến co giật:
Thần Thú? Ngươi mà cũng xứng?
Ngoài cái kẻ đó ra, chỉ có bản lôi gia ta mới đủ tư cách xưng Thần!
Lôi Thần!!!
Cái đồ Đào Ngột não cá, ngay cả giày của ta ngươi cũng không đủ tư cách xách!
Nếu không phải nha đầu kia nhất quyết bắt ta núp, ta đã sớm ra đánh với ngươi ba trăm hiệp rồi!
Đợi đến khi Đào Ngột tạm bình tĩnh lại, Phượng Khê nghiêm mặt, giọng đầy lo lắng:
"Thần Thú đại nhân, có lời này ta không biết có nên nói không.
Nói ra thì sợ ngài nghi ta bụng dạ khó lường, không nói thì lại thấy cắn rứt."
Đào Ngột đang trong tâm trạng phơi phới, nên giọng cũng không quá gắt:
"Nói đi. Ngươi vô tội."
Phượng Khê liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
"Theo lẽ ra, bí cảnh Khuynh Phong vốn sẽ tự sụp đổ, nhưng nguyên nhân thì không ai rõ.
Trong ghi chép có nói rằng, vài năm sau ngày bí cảnh sụp, ngài đại sát tứ phương, hiệu lệnh bách thú, cuối cùng đăng vị Thần Thú.
Nhưng giờ thì hai bí cảnh lại đột nhiên nối liền… Nếu cứ để vậy, e là sẽ làm méo mó quỹ đạo thời gian.
Ngài… liệu còn có thể trở thành Thần Thú nữa không, chuyện này… thật sự không dám chắc.
Như ngài nói đó, ba con hung thú kia có khi cũng đang rục rịch đợi thời cơ.
Nếu ngài bên này xảy ra biến số gì, thì cái ghế Thần Thú kia… e là sẽ bị trì hoãn.
Dĩ nhiên, hiểu biết của ta về thời không thì đâu dám so với ngài, nếu nói sai mong ngài lượng thứ…"
Đào Ngột tròn mắt, cái đuôi to liên tục đập xuống đất, tâm trạng rõ ràng đang bực bội.
Nó tuy không giỏi mấy thứ lý luận thời không, nhưng hiểu sơ sơ thì vẫn có.
Nếu theo quỹ đạo vốn có thì quá khứ là cố định, không ai thay đổi được.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Tuy xác suất thấp, nhưng không phải là không thể.
Nên an toàn nhất là không can thiệp, cứ để mọi việc trôi theo cũ thì mới chắc suất làm Thần Thú.
Nếu để xảy ra biến động, rất có thể ba tên ngốc kia sẽ chen chân vào.
Nhưng… nha đầu kia nói thật không?
Hay đang lừa mình?
Nghĩ vậy, nó lập tức thả uy áp, bao phủ lấy Phượng Khê.
Thật ra Phượng Khê chẳng bị gì mấy, chỉ hơi rát đầu, nhưng mặt ngoài thì diễn như sắp ch.ết đến nơi, mồ hôi ròng ròng.
Đào Ngột nhe răng hỏi:
"Ngươi nói thật không? Không được lừa ta đấy!"
Phượng Khê ra vẻ đau đớn, giọng thều thào:
"Đại nhân… ngài là bậc anh minh thần võ vô song, ta sao dám lừa ngài?
Nếu ngài không tin, có thể hỏi các huynh tỷ của ta xem, ngày bí cảnh sụp đổ có thật không?
Nếu vẫn chưa yên lòng, ta xin thề ma thệ!"
Nói rồi, nàng trịnh trọng nâng tay:
"Ma thần chứng giám, ta — Huyết Vô Ưu — thề rằng từng câu ta nói đều là sự thật, không có nửa lời dối trá.
Nếu có một chữ sai, nguyện ma đan vỡ nát, đời đời không thể tu luyện!"
Con Ma Tiêu nằm rạp dưới đất chỉ muốn rít lên: Vớ vẩn!!!
Phát ma thệ của ngươi thì khác nào đánh rắm! Có bao giờ ngươi giữ lời đâu?!
Còn "từng câu đều là thật"?
Toàn bộ đều là bẫy rập!!!
Tuy vậy, nó vẫn phải công nhận:
Từ lúc gặp con nha đầu đen lòng đen ruột này, văn chương của nó quả thực… tiến bộ vượt bậc, đột phá thần tốc.