Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

363. Thế mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn

Đào Ngột đau đến nhe răng trợn mắt, gầm lên một tiếng rồi tiện tay quăng luôn Ma Tiêu ra ngoài như... hắt rác.

Ma Tiêu lần đầu được trải nghiệm cảm giác “bay lượn” không cần dù: “……”

Nhưng nó còn chưa kịp buồn đời vì bị ném, thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nghẹn họng, trên đuôi Đào Ngột thế mà lại... mọc răng?

Vốn định nổi điên, phá tung bí cảnh cho bỏ tức, nhưng Đào Ngột nghĩ lại lời Phượng Khê từng nói, nào là Thần Thú, nào là không thể thay đổi vận mệnh, cuối cùng cố nuốt cục tức to bằng cái chảo.

Nó nghiến răng ken két, trợn mắt trợn mày cho đám tiểu ma đằng nhổ sạch răng mọc trên đuôi hộ mình...

Cùng lúc đó, Phượng Khê thì vẫn đang say sưa mở lớp... dạy đời Gấu Ma Ngốc.

“Thời buổi bây giờ, yếu là tội! Bị đánh là đúng!

Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngươi là hung thú như Đào Ngột, ai dám rình mò ngươi cướp đồ không?!

Chắc chắn không dám rồi!

Cho nên, ngươi thay vì vùi đầu trồng Phách Cốc, sao không lo tu luyện cho đàng hoàng?

Cái thứ Phách Cốc kia, ngươi cày cấy xong xuôi cũng bị cướp sạch, trồng làm gì?

Ngươi... là rảnh hả?!”

Gấu Ma Ngốc nghe xong mà cảm thấy... rất có lý.

Đúng! Không trồng nữa! Ai thích thì tự đi mà trồng! Lão tử phải tu luyện!

Phượng Khê tranh thủ chốt luôn hợp đồng:

“Tu luyện thì cần tài nguyên, đúng không? Ta có thể tài trợ ngươi một ít, khỏi lo cơm áo gạo tiền.

Nhưng mà, đời nào có ai chỉ bỏ tiền mà không đòi lại gì? Ngươi cũng phải tỏ ý đi chứ!

Ngươi không trồng Phách Cốc nữa, vậy dạy lại cho ta kỹ thuật trồng trọt đó đi!

Đừng có nghĩ ta nhân lúc ngươi suy yếu mà hôi của, ta gọi đây là đôi bên cùng có lợi!

Ngươi được đồ tu luyện, ta học được tay nghề, ai cũng có lợi, hà cớ gì không làm?!”

Gấu Ma Ngốc dù thấy như có gì đó không ổn, nhưng ngẫm đi ngẫm lại cũng chẳng thấy mình thiệt gì.

Thôi thì dạy!

Ít ra sau này mấy người này không mò vào phá nát nữa là mừng rồi!

Thế là nó vui vẻ gật đầu đồng ý.

Phượng Khê lại nói:

“Tiểu gấu à, ngươi nói tiếng gấu ta nghe không hiểu.

Thôi thì tạm ký khế ước đi, đợi ta học xong kỹ thuật trồng trọt, ta sẽ giải trừ khế ước cho ngươi.

Để ngươi yên tâm, ta thề tâm ma luôn nha!

Ta – Huyết Vô Ưu…”

Đám Huyết Đình Uẩn nghe đến đây đã có thể thuộc lòng bài thề tâm ma của nàng, vì lần nào cũng y chang, chả chịu thay đổi chữ nào.

Gấu Ma Ngốc vốn không muốn thề thốt gì, nhưng... gấu ở dưới mái hiên, biết sao giờ?

Đành ngậm ngùi đồng ý.

Sau đó, Phượng Khê với nó “nối thần thức” trao đổi riêng với nhau, không ai biết họ nói gì.

Nửa canh giờ sau, Phượng Khê giải trừ khế ước, còn chủ động thả nó về rừng.

Gấu Ma Ngốc không ngờ nàng lại giữ lời thật, cảm động quá trời, bèn tặng nàng một khối to đùng tổ ong mật lưu màu kim, quý báu vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-363.html.]

Đám Huyết Đình Uẩn mắt suýt lòi ra!

Bởi vì cái tổ ong này giá trị chẳng kém gì Phách Cốc, lại còn là… một khối to tướng!

Ngoài bí cảnh, đám trưởng lão Huyết Tộc mắt muốn trừng rớt khỏi tròng!

Bọn họ năm xưa suýt mất mạng mới đoạt được một quả Phách Cốc từ tay con gấu kia.

Vậy mà Huyết Vô Ưu thì sao?

Không chỉ lấy được Phách Cốc một cách nhẹ nhàng, còn học luôn kỹ thuật gieo trồng!

Đã thế, còn được tặng thêm một khối tổ ong mật quý như vàng ròng!

Người với người... sao lại chênh lệch đến thế?!

Phượng Khê cũng không ngờ lại được lợi thêm, xem như có qua có lại, nàng liền giới thiệu đám nấm cho Gấu Ma Ngốc để đôi bên hỗ trợ nhau sau này.

Sau đó, nàng dùng phù chú thúc bạo để giúp đám nấm phát tán bào tử.

Hứa rồi thì phải làm cho trọn.

Đám nấm nhìn lũ con mầm nhỏ nhảy nhót mà phấn khởi lắm, nhưng vừa nghĩ đến sắp phải chia tay Phượng Khê, đám nấm cái đều rũ rượi như lá héo.

Đặc biệt là con Thực Mệnh Địa Liệt Nấm được nàng cưỡi suốt dọc đường, đau lòng tới mức tưởng trời sắp sập.

Phượng Khê thật ra cũng lưu luyến lắm, nhưng đành chịu.

Nấm không thể rời khỏi bí cảnh, dù nàng có muốn mang đi cũng không được.

Cuối cùng, chỉ có thể rơi lệ mà chia xa.

Dẫn đoàn người vượt qua lãnh địa Gấu Ma Ngốc, nàng đến gần cổng ra bí cảnh, chỉ cần chờ bí cảnh mở lại là có thể ra ngoài.

Tất cả cùng ngồi nghỉ, Phượng Khê lấy cây Phách Cốc ra.

“Này nhé, Uẩn huynh, Liễm huynh, Hạo huynh, mấy huynh nói xem… cây Phách Cốc này nên giao cho ai giữ?”

Huyết Đình Uẩn là người phe tộc trưởng, Huyết Đình Liễm là người của nhị trưởng lão, Huyết Đình Hạo là người của tam trưởng lão.

Huyết Đình Hạo lập tức xung phong:

“Vô Ưu muội muội, đại trưởng lão bao năm sống nhẫn nhịn trong Nhân tộc, lập biết bao công lao to lớn, cây Phách Cốc này nên thuộc về người!”

Huyết Đình Liễm cũng nhanh miệng phụ họa:

“Đúng rồi! Trước khi vào đây, nhị trưởng lão đã dặn, nếu lấy được Phách Cốc thì tặng cho đại trưởng lão.

Dù sao họ cũng thân như chân tay, đều mong đại trưởng lão đột phá thêm một bước!”

Huyết Đình Uẩn: “……”

Hai người các ngươi hôm nay hiểu chuyện ghê ha, làm khó ta ghê á!

Cân nhắc một chút, Huyết Đình Uẩn cũng gật gù:

“Vô Ưu muội muội à, ta kỳ thực cũng đồng tình. Đại trưởng lão đức cao vọng trọng, Phách Cốc này giao cho người là phải!”

Ngoài bí cảnh, các trưởng lão huyết tộc khác: “……”

Nhị trưởng lão và tam trưởng lão tức đến muốn hộc máu!

Mấy người này giỏi thật, tranh công không chừa ai, có nghĩ đến cảm xúc tụi ta không?!

Riêng Huyết Thiên Tuyệt thì tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Ông làm biết bao nhiêu chuyện cho tộc cũng chưa từng được ai khen “đức cao vọng trọng”…

Thế mà chỉ vì nhận một đứa cháu gái, bỗng dưng thành “người được cả tộc tôn kính”?!

Có quá đáng không?!

Nói thử coi, có QUÁ ĐÁNG không?!

Loading...