367. Hắn không xứng, còn ngươi thì xứng chắc?
Tộc trưởng Huyết tộc tức đến mức tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng vì giận.
Nhưng mà với Huyết Phệ Hoàn thì ông ta hoàn toàn bó tay!
Bởi vì… bản thân ông ta còn chả biết cách luyện ra cái Huyết Phệ Hoàn này cơ mà!
Một là vai vế quá chênh lệch, hai là đối phương ch.ết rồi!
Đầu trọc không sợ nắm tóc, người ch.ết thì càng chẳng sợ người sống!
Nhưng mà bảo ông ta nuốt trôi cái chuyện vô lý như này thì đúng là quá sức chịu đựng!
Tin này mà truyền ra ngoài, thể nào cũng có người cười đến rụng răng, cười không khép được mồm mất thôi!
Ông ta cắn răng một cái, nghiêm giọng nói:
'' Lão tổ, ngài là trưởng bối, ta là vãn bối, ta không dám vô lễ với ngài… Nhưng mà chuyện này trăm triệu lần không được! Nếu ngài cứ cố tình làm bậy, ta chỉ còn cách lấy cái ch.ết để can gián!”
Huyết Phệ Hoàn nghe xong cười ha hả:
'' Tiểu tử thúi, có gan đấy chứ! Lấy cái ch.ết ra để ép ta hả?
Rồi, ch.ết cho ta coi cái coi!
Tốt nhất là ch.ết sao cho có phong cách vào, náo nhiệt một chút, làm ta cũng vui lây!
Chết một mình thì cô đơn quá, nhớ kéo thêm vài người c.h.ế.t chung cho xôm tụ!”
Tộc trưởng Huyết tộc: “……”
Trước kia tổ tông nhân từ quá mức!
Sao không tiện tay gạch tên hắn khỏi gia phả luôn đi! Đã thế còn đem chôn hắn vào mộ tổ nữa chứ!
Thấy lấy ch.ết ra hù không có tác dụng, ông ta đành phải chuyển hướng, đổi chiến lược:
'' Lão tổ, không phải ta không nghe ngài. Chủ yếu là chuyện này chưa từng có tiền lệ trong dòng họ quý tộc! Nếu mà đồn ra ngoài, Ứng gia, Tư gia… thể nào cũng chê cười chúng ta!”
'' Ngài không nghĩ cho chúng ta thì cũng phải nghĩ tới thanh danh Huyết gia chứ!”
Huyết Phệ Hoàn bĩu môi:
'' Bọn họ thích cười thì cứ để họ cười! Cười đến rụng cả răng càng tốt!
Tổ tông ta mà thèm để ý mấy lời đàm tiếu chắc giờ đã thành tro bụi rồi!
Danh dự mà ngươi nói ấy hả? Dựa vào cái việc bám mấy quy củ nát đó mà có được chắc?!
Sai bét!
Danh dự là dựa vào thực lực mà ra!
Ngươi mạnh, nắm đ.ấ.m cứng, bối phận có loạn cũng chẳng ai dám hó hé.
Ngươi yếu, cho dù cúi đầu giữ đúng vai vế, người ta vẫn khinh như thường!
Cái bọn các ngươi cổ hủ, bất tài!
May mà ta mắt sáng, nhìn ra cháu gái bảo bối này, có nàng dẫn dắt, Huyết gia chúng ta tất thắng bốn phương, dẫm mấy nhà kia dưới lòng bàn chân!”
Tộc trưởng mặt lúc xanh lúc trắng.
Rõ ràng biết lão tổ cưỡng từ đoạt lý, nhưng nghe xong lại thấy cũng… hơi có lý!
Ông ta còn định cãi thêm đôi câu, mà méo biết cãi gì nữa.
Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh:
'' Thôi được, không để các ngươi thiệt thòi!
Miễn cho các ngươi tưởng ta đang cưỡng ép dân nữ vậy!”
Tộc trưởng Huyết tộc: “……”
Ngài lấy ví dụ như thế liệu có hợp lý không vậy!?
'' Các ngươi vào mộ tổ, tìm mộ phần của cha ta, đào xuống ba thước đất bên cạnh. Trong đó có mấy bản đơn lẻ ta cất giấu '' có luyện đan, có chế phù, có cả trận pháp. Cầm lấy mà học!”
Mọi người: “……”
Ngài thật biết chọn chỗ giấu đồ ghê!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-367.html.]
Mà cũng… hiếu thuận ghê!
Lúc này, Huyết Phệ Hoàn lại nói tiếp:
'' Cháu gái ta thiên tư thông minh, nếu ở lại Huyết gia thì sẽ bị phí mất tài năng. Ta định tặng nàng một tấm lệnh bài Lang Ẩn Uyên, để nàng tới đó tu luyện chuyên sâu.
Phượng Khê vội truyền thần thức nhắc nhở:
'' Gia gia, còn có ca con nữa nha!
Tuy Huyết Phệ Hoàn chả ưa Quân Văn, nhưng nói gì thì nói, so với cái đám Huyết Đình Uẩn cũng còn coi được.
Huống hồ đã hứa với cháu gái thì không thể nuốt lời.
Thế là ông nói tiếp:
'' Còn nữa, cái tên Ninh An Phương kia cũng được đấy. Đừng gọi là Ninh An Phương nữa, gọi là Huyết An Phương đi! Cho hắn đi cùng Vô Ưu đến Lang Ẩn Uyên, hai đứa còn có người chăm lo qua lại.”
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
Lệnh bài Lang Ẩn Uyên?
Mà còn tận hai cái?
Tên tổ tông phá gia chi tử này lấy ở đâu ra?
Phải biết, Lang Ẩn Uyên địa vị tôn quý, ngay cả Ma Hoàng còn chẳng dám can thiệp vào.
Bình thường muốn tuyển đệ tử, đều phải qua tuyển chọn nghiêm ngặt, cực kỳ khắt khe!
Nghe đồn có một loại lệnh bài đặc biệt, chỉ cần có nó là được vào thẳng, không cần thi. Nhưng số lượng cực ít, một cái hiện thế cũng đủ gây chấn động, đằng này lại là hai!
Lão tổ lấy từ đâu ra?
Cho Huyết Vô Ưu thì thôi, dù gì cũng là người ai cũng biết có bản lĩnh.
Nhưng cho Ninh An Phương là sao?!
Cho hắn cái họ Huyết thôi còn chưa chắc đủ tư cách, vậy mà lệnh bài?
Tộc trưởng cũng nghĩ như vậy, liền mở miệng:
'' Lão tổ, người này có lẽ…
Chưa kịp nói hết câu, Huyết Phệ Hoàn đã cắt lời:
'' Người được chọn thì sao? Đồ của ta, ta muốn cho ai thì cho! Tới lượt ngươi ý kiến chắc?!”
Tộc trưởng Huyết tộc: “……”
Ông thật sự bội phục tộc trưởng đời trước, đổi lại là ông thì bị tức ch.ết từ lâu rồi!
Huyết Phệ Hoàn vẫn chưa dừng lại:
'' Ngươi định nói Ninh An Phương không xứng nhận lệnh bài đúng không?
Hắn không xứng, ngươi xứng chắc?!
Ở đây ai cũng thế cả, so trên gương cơ linh kính thì chả ai hơn hắn!
Hắn tuy hơi đần, nhưng ít ra biết ôm đúng đùi, biết lúc nào nên nói, lúc nào nên câm!”
Quân Văn: “……”
Ngài đang khen ta… hay đang chửi ta vậy?
Nhưng thôi mặc kệ, lão này đúng là phiêu… mà phiêu chất lượng cao luôn!
Huyết Phệ Hoàn tiếp tục nổ:
'' Ta không cho hắn, chẳng lẽ cho ngươi chắc?!
Nói ngươi đầu óc có vấn đề mà ngươi còn không nhận!
Cái đám tiểu tử ngồi đây, đứa nào đứa nấy đều từng bị Lang Ẩn Uyên loại hết rồi!
Nếu bọn họ từng được chọn, thì giờ đã chẳng ngồi đây chờ ăn cháo nữa!
Chỉ có cháu gái bảo bối ta và thằng ngốc Ninh An Phương kia mới là gương mặt mới, chưa từng tham gia tuyển chọn!
Ta không cho họ đi thử, chẳng lẽ cho đám chắc chắn bị loại đi thử sao?!
Về sau rảnh thì ăn thêm não heo vào cho bổ đầu đi!”