Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 378
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
378. Tô đậm một chút không khí
Hiện trường bỗng chốc yên lặng như tờ.
Ngay sau đó, tiếng cười vang trời liền nổ ra.
“Ra là nãy giờ các ngươi chính là hai kẻ ngu xuẩn kia hả?
Còn dám lết tới thiện đường cơ đấy, mặt đúng là dày mà!”
“Các ngươi không biết thế nào là hai chữ ‘xấu hổ’ à?”
“Đúng vậy! Nếu là ta thì đã tìm cái khe đất nào đó chui xuống rồi, còn bày đặt ung dung đi ăn cơm nữa, đúng là chẳng biết liêm sỉ là gì!”
…
Phượng Khê đợi cho tiếng bàn tán dịu đi một chút mới đứng dậy.
“Các ngươi nói đủ chưa? Giờ đến lượt ta!
Ta thật sự không hiểu, các ngươi có tư cách gì mà cười nhạo chúng ta?
Lệnh bài Lang Ẩn là do chính Lang Ẩn Uyên phát ra, nói rõ ràng luôn là ai có lệnh bài thì có thể trở thành đệ tử Lang Ẩn Uyên.
Chúng ta tới đây có gì sai?
Đừng nói chúng ta là Ngưng Nguyên tầng sáu, dù có là Tụ Khí tầng sáu cũng không sao cả!
Theo quy định, cho dù không có phong chủ thu nhận, chỉ cần kiên trì và làm theo quy tắc thì cũng có thể trở thành đệ tử chính thức.
Chúng ta hiểu lễ nghĩa, biết tiến lui, nên mới chấp nhận quyết định của Đường chủ Kỳ, tạm thời đến Long Ngư Trì làm tạp dịch ba tháng.
Đợi lần sau Lang Ẩn Uyên mở cửa lại, chúng ta sẽ rời đi.
Từng bước chúng ta đi đều không thẹn với lòng, càng không trái với quy củ nơi đây.
Không biết các ngươi lấy đâu ra cái lý do ‘không biết liêm sỉ’, ‘mặt dày’ để chụp mũ người ta hả?
Ngược lại là các ngươi, thân là đệ tử Lang Ẩn Uyên, không lo tu luyện lại đi dựng chuyện, vu vạ người khác.
Ta biết các ngươi nghĩ gì, chẳng phải là muốn dìm tụi ta xuống thấp để bản thân thấy mình cao sang hơn đúng không?
À, đúng rồi, cái cảm giác hơn người của các ngươi không chỉ thể hiện ở lời nói đâu, còn ở cả chuyện ăn uống.
Tự chia khu ăn riêng, ăn ngon mặc đẹp, nhìn đám tạp dịch tụi ta ăn kém hơn các ngươi, các ngươi thấy mình ‘ưu việt’ lắm đúng không?
Loại cảm giác ưu việt rẻ tiền này đúng là đáng thương hại!
Hôm nay ta dạy các ngươi một đạo lý miễn phí, cường giả thật sự chưa bao giờ cần cảm giác ưu việt, bởi vì bản thân họ đã là người được người khác ngước nhìn rồi!
Còn nữa, hôm nay ta nhịn. Nhưng sau này, ai dám lại giở trò trước mặt ta thì cứ lên sinh tử đài mà nói chuyện!
Ta, Huyết Vô Ưu, dù năng lực thường thường, nhưng được gia tộc sủng ái, có vô số cách giữ mạng!
Không tin thì thử xem!”
Vừa nói, Phượng Khê vừa lấy ra một xấp phù chú dày cộp, châm lửa đốt ngay tại chỗ.
“Không có gì đâu, chỉ là tạo không khí thôi.”
Rồi vung tay một cái, tro phù bay lả tả rơi xuống ngay khu đệ tử đang ăn cơm.
Sau đó, nàng thảnh thơi dắt Quân Văn rời khỏi thiện đường.
Thiện đường lại rơi vào im lặng.
Bỗng có người yếu ớt lên tiếng:
“Hình như… hình như nàng vừa hóa vàng cho chúng ta thì phải...”
Cả đám: “……”
Ngay sau đó, có người gào lên đòi đi tìm Huyết Vô Ưu nói chuyện, người thì bảo phải lên sinh tử đài quyết chiến.
Nhưng… ồn ào thì ồn ào, chẳng ai thật sự dám tìm Phượng Khê.
Lý do đơn giản lắm: đám đệ tử ăn cơm ở thiện đường đều là ngoại môn đệ tử của Lang Ẩn Uyên, mà còn là dạng “ngoại môn học kém”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-378.html.]
Bởi vì những ai thật sự say mê tu luyện thì đâu có lãng phí thời gian ăn uống, họ tích cốc rồi, cần ăn gì nữa?
Mà nếu ăn để tăng chút ma khí thì họ cũng đem luyện hóa hết chứ không lo chuyện hơn thua ở chỗ ăn uống.
Ngoài chuyện tu vi không cao, trong lòng đám này cũng hơi rén khi nghe lời Phượng Khê nói.
Một người có thể đem phù chú đốt làm vàng mã dọa người, chắc chắn trên người không thiếu đồ giữ mạng.
Mà lỡ lên sinh tử đài, biết đâu chính mình lại là đứa ch.ết trước.
Bọn họ chỉ là thấy chướng mắt Phượng Khê thôi, chứ chưa đến mức dám liều mạng.
Bên này, Phượng Khê và Quân Văn vừa rời khỏi thiện đường, Quân Văn đã hỏi:
“Tiểu muội, chẳng phải ai cũng nói đệ tử Lang Ẩn Uyên đều là thiên tài chấn động thiên hạ sao? Sao huynh thấy mấy kẻ đó cũng chỉ đến vậy thôi.”
Phượng Khê nhếch môi cười: “Người từ ngoài vào dĩ nhiên là thiên tài, nhưng mà… bên trong tông cũng có người sinh con đẻ cái mà!
Sinh ra rồi chẳng lẽ vứt ra ngoài à?”
Quân Văn: “……”
Nghe cũng có lý ghê.
Phượng Khê nói tiếp: “Vả lại, tam trưởng lão từng nói, Lang Ẩn Uyên thu nhận đệ tử không chỉ nhìn tu vi, nên ở đây mạnh yếu lẫn lộn cũng là chuyện bình thường.”
Quân Văn gật gù: “Tiểu muội, giờ ta với muội đi đâu đây?”
“Dạo quanh chút đi!
À, lúc nãy trên đảo, muội thấy có một dòng thác nước rất đẹp, hình như nằm sau núi Thiên Xu Phong, mình tới đó xem thử đi!”
Hai người men theo đường mòn vòng ra sau núi, chẳng mấy chốc đã thấy ngọn thác ấy.
Tựa như một dải lụa trắng treo lơ lửng trên vách đá, từ xa đã nghe tiếng nước đổ ầm ầm vang dội.
Hai người không khỏi bước nhanh hơn.
Xuyên qua rừng rậm rậm rạp, cuối cùng cũng đến được trước thác nước.
Chỉ là… lại bị người chặn lại.
“Nơi này là cấm địa Thiên Thủy Thần Đàm, các ngươi còn không mau rời đi?!”
Phượng Khê ngó ra phía sau lưng người kia, thấy có không ít người đang tu luyện trong hồ nước.
Nhìn trang phục là biết ngay, đều là nội môn đệ tử hoặc đệ tử thân truyền.
Phượng Khê không định gây chuyện, nên cũng khách sáo vài câu, định dẫn Quân Văn rời đi.
Chỉ là nàng không ngờ, trong hồ đột nhiên truyền ra một luồng hấp lực mạnh khủng khiếp, cưỡng ép hút nàng vào, ném thẳng xuống hồ!
Ngay chính giữa dòng thác luôn!
Lực nước đập xuống mạnh tới mức suýt nữa khiến nàng phun m,áu tại chỗ!
Nàng bơi mãi mới ngoi lên được, bò lên bờ trong bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Nhếch nhác khỏi nói luôn!
Vậy mà đám đệ tử gác cổng kia còn không tha, nhào tới túm nàng, định lôi đi Chấp Pháp Đường.
Tính khí tiểu bạo long của Phượng Khê lập tức bùng nổ!
“Các ngươi có mắt không hả?!
Không thấy ta bị hút vào à?!
Còn muốn lôi ta đi Chấp Pháp Đường? Ta mà không chửi cho thì đúng là không được mà!
Chưa nói gì khác, tóc ta cũng tơi tả hết rồi…”
Phượng Khê nói đến đây thì khựng lại.
Trên đầu… trống trơn.
Trâm cài mất tiêu.
Mà kèm theo cái trâm… còn có cả tiểu linh sủng Lôi Kiếp của nàng.