Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 379

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

379. Nó giống như thấy được một đạo ánh sáng

Phượng Khê ngốc luôn.

Trâm cài rơi thì rơi, chứ Lôi Kiếp mà cũng rơi là thế quái nào?!

Nói thì nói đây chỉ là phân thân, có “ngủm” cũng không tổn hại nguyên thể, nhưng người ta bị mình túm tới Ma giới cơ mà, không lẽ lại không quản?

Còn có một lý do... tuy bé nhưng mà tinh tế: cái đồ chơi đó rất hợp để làm màu nha!

Dù ban đầu cũng tính im lặng mà sống, nhưng đến nước này rồi thì bùng nổ luôn cho rồi!

“Trâm của ta! Ta rơi mất trâm rồi!”

“Đó là đồ gia truyền gia gia ta để lại! So với mạng ta còn quý hơn!”

“Giờ mất rồi! Không còn nữa rồi!”

“Chắc chắn là các ngươi cố tình giăng bẫy, hại ta làm rớt trâm!”

“Quá đáng thật đấy! Nếu hôm nay không tìm lại được trâm, chuyện này không xong với ta đâu!”

Nói rồi, Phượng Khê không thèm ngoái lại, nhảy “tõm” xuống hồ, lặn thẳng xuống đáy...

Mấy đệ tử gác hồ định nhào vào bắt người thì bị Quân Văn chắn ngang. Hắn lôi ra một xấp phù dày cộm:

“Ai dám động?”

Đệ tử gác hồ sững người, không ai dám nhúc nhích.

“Ngươi điên rồi à? Không sợ phạm đảo quy bị xử nặng à?”

Quân Văn cười lạnh:

“Các ngươi đã dùng trò đê tiện để hại muội ta rớt đồ, ta còn sợ gì nữa?!

Huống hồ, ta với muội ta đã bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên, không tính người của các ngươi, cái lệnh đó vô dụng!

Cút hết sang một bên! Ai dám chọc ta nổi điên, ta cho cả đám ch.ết chung!”

Tiểu sư muội còn ở đây, ta là cừu nhỏ mềm mịn.

Tiểu sư muội không có mặt, ta là chó sói dữ tợn!

Ai dám nghĩ Quân Văn ta dễ bị bắt nạt?!

Trước khi tiểu sư muội xuất hiện, ta với Kim Mao Toan Nghê còn được gọi là song bá của Huyền Thiên Tông đó nha!

Lúc này, trong hồ vang lên giọng thản nhiên của một thân truyền đệ tử:

“Nếu nàng ta nói là rớt trâm, vậy cứ để nàng ta tìm. Tìm xong rồi đưa lên Chấp Pháp Đường.”

Mấy đệ tử canh gác vội vã gật đầu: “Vâng, Dạ Tuân sư huynh!”

Quân Văn âm thầm liếc nhìn vị đệ tử đó vài lần, rút ra kết luận: không đẹp bằng hắn.

Còn chuyện tu vi người ta cao hơn? Hừ, chuyện đó tạm thời bỏ qua!

Không quan trọng. Sớm muộn gì hắn cũng vượt qua được.

Giờ hắn chỉ lo: không biết Phượng Khê có tìm ra cái tên Lôi Kiếp ngốc nghếch kia không thôi.

Ngươi nói xem, ngươi đường đường là một Lôi Kiếp, mà cũng bị... thác nước cuốn đi?!

Cuốn thì cuốn, chứ ít ra cũng nên úp mặt về phía địch chứ, sao lại để thác nước ném lộn đầu?!

Phế vật!

Lôi Kiếp ở bên kia cũng đang tự trách mình là một cái phế vật.

Lúc này, nó đã bị hút nửa người vào một khe nứt không gian, chỉ còn nửa thân đang giãy giụa…

“Phượng cẩu ơi! Mau tới cứu ta đi!”

“Ta dù gì cũng là Lôi Kiếp của ngươi, không thể thấy ch.ết mà không cứu nha!”

Ngay khi nó chỉ còn mỗi... cái “đuôi sợi chỉ” lộ ra, thì Phượng Khê xuất hiện!

Lôi Kiếp như thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm.

Không ngờ có ngày một đại nhân Lôi Kiếp như nó cũng biết chờ... ánh sáng cứu rỗi.

Phượng cẩu quả nhiên vẫn là người tốt!

Phượng Khê vươn tay túm lấy nó, liều mạng kéo ra ngoài.

Cùng lúc đó, nàng bung thần thức như gạch bay, đi đập loạn lên cái khe nứt kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-379.html.]

Không cần biết trong đó có yêu quái gì, đập trước rồi tính!

Không rõ là nhờ gạch thần thức hiệu quả hay sao, mà nàng kéo được Lôi Kiếp ra thật.

Có điều... Lôi Kiếp co lại một nhúm, nhỏ hơn trước nhiều.

Do lúc giãy giụa vừa rồi hao mất khá nhiều lôi điện chi lực.

Phượng Khê nhét nó vào túi áo, tiện tay vớ lại cây trâm ở góc hồ, rồi nổi lên mặt nước.

Quân Văn thở phào. Hắn thật sự lo Phượng Khê gặp nguy hiểm.

Sau khi lên bờ, Phượng Khê thong thả kết pháp quyết hong tóc hong áo, cài lại trâm lên đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.

editor: bemeobosua

Trong lúc đó, Quân Văn vẫn nắm chặt bùa chú, đề phòng như hổ rình mồi.

Chỉnh trang lại xong xuôi, Phượng Khê mới ngúng nguẩy nói:

“Không phải muốn đưa ta lên Chấp Pháp Đường sao? Mau dẫn đường đi.”

Mấy đệ tử canh gác ngớ người. Vừa nãy còn như hóa điên, giờ sao ngoan ngoãn vậy?

Hay là... bị dọa cho biết sợ rồi?

Ngay sau đó, bốn tên áp tải nàng và Quân Văn đi về phía Chấp Pháp Đường.

Họ đi rồi, đám còn lại cũng rút ra ngoài.

Trong hồ, mấy nội môn và thân truyền đệ tử bắt đầu xì xầm:

“Nghe bảo hai người đó là hai phế vật nhà Huyết gia.”

“Còn dám đến Thần Đàm gây rối? Không muốn sống nữa rồi!”

“Còn dám nói không chịu sự quản lý của Lang Ẩn Uyên? Đúng là nực cười!”

“Ngồi trên đảo là phải theo quy tắc đảo, đợi tới Chấp Pháp Đường xem có đẹp mặt không!”

“Chắc tưởng Huyết gia ghê gớm lắm chứ gì? Đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

Dạ Tuân cau mày:

“Thần đàm là chỗ tu luyện, không phải nơi tám chuyện.

Ai không tu luyện thì mau biến.”

Đám đệ tử im như thóc.

Phía bên kia, Phượng Khê và Quân Văn đã bị áp giải tới Thiên Xu phong, Chấp Pháp Đường.

Bốn đệ tử canh gác chuẩn bị bẩm báo “tội trạng” của nàng thì Phượng Khê bỗng nhiên ngẩng đầu rống:

“Ta có đơn kiện!”

Bọn họ giật mình run lập cập.

Phượng Khê nước mắt lã chã, vẻ mặt đầy phẫn uất:

“Ta muốn kiện mấy tên canh gác ở Thần Đàm! Bọn họ thông đồng với người ngoài hãm hại ta!

Nhờ có Ma thần phù hộ, ta mới giữ được mạng sống nhỏ nhoi!

Với ta, Lang Ẩn Uyên là thần thánh, là chốn linh thiêng chí cao vô thượng!

Không ngờ nơi này lại xảy ra chuyện tày đình như vậy!

Nếu hôm nay ta không đòi lại được công bằng, ta sẽ thấy... trời sập! Tín ngưỡng của ta cũng sụp đổ luôn!”

Bốn tên đệ tử canh gác: “……”

Đây có phải là truyền thuyết ‘ác nhân cáo trạng trước’ trong truyền thuyết không vậy?!

Chấp sự hôm nay là Hoắc chấp sự, nghe xong câu chuyện mà mặt méo như bánh đa ngâm nước.

“Mấy người đang nói cái quái gì thế?”

Hắn vỗ bàn rầm một cái: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Phượng Khê kể lại từ đầu đến đuôi, không thêm không bớt.

Bốn tên gác hồ nghe xong mà ngơ ngác.

Tuy lời Huyết Vô Ưu nói toàn là sự thật, nhưng... sao nghe nó cứ sai sai?

Ngay cả chính họ cũng cảm thấy bọn họ giống như là đang... ức h.i.ế.p người yếu vậy?!

Chẳng lẽ... đây chính là sức mạnh của ngôn ngữ mê hoặc?

Loading...