Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 380
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
380. Phượng Khê muốn th/ắt c/ổ
Hoắc chấp sự nghe xong thì hơi nhíu mày, rõ ràng không tin lời Phượng Khê nói bị hút vào hồ.
Bởi từ trước đến giờ, nào có ai nghe nói Thiên Thủy Thần Đàm sẽ... hút người vào trong chứ?!
Thế là hắn quay sang hỏi bốn đệ tử canh gác:
“Lời nàng nói, là thật sao?”
Bốn người kia đáp một cách... mơ hồ:
“Là... thật... đó ạ...”
Hoắc chấp sự: “……”
Là thật thì cứ nói là thật, không phải thì bảo là không phải, cái kiểu "thật... đó" là sao?
Ngươi hỏi ta, chứ ta hỏi ai?!
Hoắc chấp sự lại bảo bọn họ kể lại đầu đuôi sự việc, nhìn chung thì cũng không khác mấy so với lời Phượng Khê.
Có điều vì trước đó nghe lời Phượng Khê trước, nên trong tiềm thức đã ngầm thừa nhận, suy nghĩ cũng vô thức thiên về phía nàng.
Hắn bèn cẩn thận cho người gọi thêm mấy đệ tử nội môn lúc ấy đang tu luyện cạnh Thiên Thủy Thần Đàm tới.
Mấy người này tuy chẳng ưa gì Phượng Khê với Quân Văn, nhưng đối mặt với Hoắc chấp sự cũng chẳng dám lừa dối, đành thật thà kể lại mọi chuyện.
Hoắc chấp sự chau mày.
Nghe lời kể thì quả thực Huyết Vô Ưu đúng là bị hút vào trong đàm. Nhưng rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ bên dưới Thiên Thủy Thần Đàm thực sự có điều gì bí ẩn?
Càng nghĩ càng thấy không đơn giản, chuyện này không thể xem nhẹ, nhất định phải bẩm báo lên trên.
Chỉ là, trước mắt vẫn phải xử lý vụ Huyết Vô Ưu tố cáo đã.
Trong mắt hắn, Phượng Khê với Quân Văn chẳng qua là hai kẻ sắp rời đảo, ngoài người ngoài, ứng phó cho có lệ là được.
“Huyết Vô Ưu, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, không thể trách đệ tử canh gác.
Bọn họ ngăn cản ngươi là vì làm đúng chức trách, thái độ tuy có hơi cứng rắn nhưng cũng chưa đến mức cấu thành tội.
Chuyện mưu hại chỉ là lời nói vô căn cứ.
Thôi, ngươi quay về Long Ngư Trì làm việc cho yên, đừng chạy lung tung khắp nơi nữa.”
Phượng Khê ánh mắt khẽ lóe, trong lòng cười lạnh: lời này chẳng phải là muốn biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, rồi nhân tiện bắt nàng với Quân Văn cấm túc hay sao?
Ha.
Thật coi nàng dễ bắt nạt lắm đấy?
Nàng lặng lẽ tháo cây trâm ngọc trên đầu xuống.
“Hoắc chấp sự, cây trâm này là gia gia ta tặng. Dù không phải báu vật gì ghê gớm, nhưng trong lòng ta, nó là vô giá.
Vậy mà giờ nó nứt rồi.
Ngài nói xem, ta nên tìm ai đòi bồi thường đây?”
Sắc mặt Hoắc chấp sự thoáng khó coi: “Ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?”
“Dù có lấy cả Lang Ẩn Uyên ra đền thì cũng không đền nổi tổn thương trong lòng ta!
Nhưng nếu các ngươi đã nhất quyết muốn bồi thường, vậy thì... một ngàn vạn ma tinh đi.”
Hoắc chấp sự: “……”
Một ngàn vạn ma tinh?
Ngươi định cướp à?!
Hắn sa sầm mặt: “Chuyện hôm nay, các ngươi cũng có phần trách nhiệm. Nếu không phải các ngươi lượn tới gần Thiên Thủy Thần Đàm, thì đã chẳng xảy ra cớ sự gì.”
Phượng Khê bật cười.
“Hoắc chấp sự, ngài đã muốn tranh luận, vậy ta cũng xin nói vài câu.
Thứ nhất, ta chỉ là tạm thời đảm nhiệm việc tạp dịch ở Lang Ẩn Uyên, chưa từng bị ràng buộc bởi quy định trong đảo.
Thứ hai, giả như có chịu ràng buộc đi chăng nữa, thì ta đã xem kỹ đảo quy, chẳng có điều nào cấm tạp dịch đi lại trong đảo.
Thứ ba, Thiên Thủy Thần Đàm đúng là cấm địa, nhưng bọn ta chỉ đứng bên ngoài, chưa từng vượt ranh giới.
Tóm lại ba điều trên, bọn ta có chỗ nào sai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-380.html.]
Thậm chí phải nói, bọn ta chẳng những không sai, còn lập được công!
Nếu không xảy ra chuyện này, e rằng cả đời các ngươi cũng không biết Thiên Thủy Thần Đàm có ẩn tình.
Nhưng cái giá ta phải trả là cái mạng nhỏ cùng trâm ngọc trấn tộc của Huyết gia!
Các ngươi không bồi thường cho ta, chẳng lẽ lại bắt ta bồi thường cho các ngươi?
Ta vốn chẳng muốn nói, nhưng bị ép tới mức này thì cũng đừng trách ta không khách khí.
Ta với ca ta mang theo lệnh bài Lang Ẩn Uyên mà đến, các ngươi theo lý nên thu nhận làm đệ tử.
Kết quả lại chê tu vi chúng ta thấp không chịu thu.
Không thu cũng được, nhưng bọn ta từ xa đến, các ngươi ít ra cũng nên chiêu đãi cho ra dáng.
Ai ngờ lại bị tống đi Long Ngư Trì làm tạp dịch, làm người sao lại làm đến cái mức này?!
Bọn ta nể mặt nên mới không chấp nhặt.
Giờ thì hay rồi, ta suýt mất mạng, trâm ngọc nhà ta thì nứt, các ngươi chẳng những không biết ơn mà còn nói là do bọn ta sai?
Đúng là khinh người quá đáng!
Lang Ẩn Uyên có là cao quý đến đâu, Huyết gia bọn ta cũng không phải loại để mặc người đè đầu cưỡi cổ!
Nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích thỏa đáng, ta với ca ta sẽ treo cổ ngay trước cửa Chấp Pháp Đường!”
Dứt lời, Phượng Khê lấy ra một sợi dây thừng.
Hoắc chấp sự há hốc mồm, nhưng nửa chữ cũng không nói nổi.
Làm chấp sự bao năm, đây là lần đầu bị người ta nói đến nghẹn họng không phản bác nổi.
Mấu chốt là... người ta nói có lý thật.
Chưa kể Huyết Vô Ưu còn là Thánh cô của Huyết Ma tộc, bất kể có thực quyền hay không, cũng không thể động vào dễ dàng.
Cuối cùng, hắn chỉ đành nói:
“Các ngươi về trước đi, ta sẽ xin chỉ thị của đường chủ rồi quyết định sau.”
Phượng Khê liếc hắn một cái:
“Không cần về. Bọn ta chờ ở đây luôn, tiện thể dùng luôn cái cây cổ thụ trước cửa mà treo cổ!”
Hoắc chấp sự: “……”
Mai ta sẽ chặt cái cây phá phách này cho rồi!
Hắn không thèm để ý tới Phượng Khê và Quân Văn nữa, vội vã rời đi.
editor: bemeobosua
Sau khi hắn đi, Phượng Khê nghênh ngang ngồi xuống ghế, quay sang đệ tử Chấp Pháp Đường nói:
“Còn thất thần gì? Mau mang trà bánh điểm tâm lên đây!”
Không ai nhúc nhích.
Phượng Khê bèn lôi dây thừng ra, định thắt lên cổ Quân Văn.
Tức thì có người chạy đi chuẩn bị.
Không bao lâu sau, trà bánh trái cây đủ cả được bưng lên.
Phượng Khê ung dung dùng trước, Quân Văn ăn sau.
Vì... hắn sợ bị hạ độc.
Dù sao tiểu sư muội này của hắn cũng kiêu ngạo quá mức, hắn sợ người ta nhân cơ hội hạ độc thật.
Lúc này, Hoắc chấp sự đã vào gặp Âu Dương đường chủ của Chấp Pháp Đường.
Vị này nổi tiếng nghiêm túc, thậm chí có người đồn rằng từ nhỏ đến lớn chưa từng biết cười là gì.
Dù sao cũng chẳng ai từng thấy hắn cười bao giờ.
Nghe xong lời Hoắc chấp sự báo cáo, Âu Dương đường chủ nhíu mày nói:
“Xem ra Thiên Thủy Thần Đàm thực sự có vấn đề, ta sẽ lập tức bẩm báo phong chủ.
Còn chuyện bên Huyết Vô Ưu, lời nàng nói cũng không phải vô lý, nhưng hành xử có hơi ngông cuồng.
Loại người như vậy, khó mà thành đại dụng.
Thôi thì... dù sao cũng không phải đệ tử Lang Ẩn Uyên chúng ta, cũng chẳng tiện trách phạt nặng.
Thế này đi, nàng nói trâm ngọc bị hỏng, ngươi bảo nàng đến Trân Bảo Các chọn một kiện ma khí cấp Địa, xem như bồi thường.”