Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 383
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
383. Chỗ nào cần, chỗ đó ta dọn.
Hoa trưởng lão lấy quyển đăng ký ra, khẽ lướt tay một cái, bên dưới dòng ghi chú ban đầu liền hiện lên vài hàng chữ nhỏ:
"Núi sông càn khôn nghiên vốn là Linh khí, chẳng rõ vì sao đột biến thành Ma khí.
Hung ác bá đạo, tính tình như điên, thường xuyên gây tổn hại đến các Ma khí xung quanh.
Cần dùng trận pháp trấn áp, tránh làm liên lụy tới những Ma khí khác trong bảo khố."
Không sai, khối núi sông càn khôn nghiên này, chính là một họa căn.
Lúc nhập kho tuy đã mất một góc, nhưng nhìn chung vẫn là nguyên vẹn, không có vết nứt nào.
Chỉ tiếc, món này nó không chịu an phận mà lại thích… chơi trò hóa yêu!
Nó dựa vào lực lượng bản thân, kéo một đám Ma khí cấp Thiên vào gây họa, đến mức chính mình cũng bị nứt toác ra.
Thế nên mới bị sung quân xuống bảo khố cấp Địa.
Hoa trưởng lão chỉ mong sớm ngày tống tiễn cái của nợ này đi, nên mới cố tình xếp nó vào vị trí số một.
Tiếc thay, chưa từng ai chọn nó, mãi tới tận bây giờ…
Giờ thì hay rồi, bị cái nha đầu Huyết Vô Ưu dắt đi, các ngươi cứ thế mà tai họa lẫn nhau đi!
Phượng Khê dĩ nhiên chẳng hay biết chuyện đó, sau khi rời Đa Bảo Các liền dẫn Quân Văn về lại Long Ngư Trì.
Lũ tạp dịch ở Long Ngư Trì nhìn thấy hai người, ai nấy đều rụt cổ như ve sầu mùa đông. Vốn đã sợ, giờ lại càng không dám ngẩng đầu.
Hai người này đến cả Chấp Pháp Đường với trưởng lão Đa Bảo Các cũng dám ngoa, ai dám trêu vào chứ?
Phượng Khê định ký khế ước với núi sông càn khôn nghiên, bảo Quân Văn hộ pháp cho mình để phòng có biến cố.
Nàng lấy nghiên ra khỏi hộp, chích ngón tay trỏ nhỏ m.á.u lên trên, bắt đầu tiến hành khế ước.
Khế ước vừa đi được nửa chừng, nghiên mực kia đột nhiên bạo khởi, bay thẳng về phía đầu nàng!
Từ trong ống tay áo Phượng Khê, một tia Lôi Kiếp nhảy ra, phóng thẳng lên nghiên mực, đánh ra một đạo sấm chớp!
“Ngươi cũng dám động vào tiểu linh sủng Phượng cẩu của gia, chán sống rồi hả?!
Ta còn dám nện lên đầu lũ lão già Chấp Pháp Đường với Đa Bảo Các, chẳng lẽ lại ngán một khối đá như ngươi?!”
Thực ra tia sét kia nhỏ xíu, nhưng cũng đủ dọa cho nghiên mực khựng lại một nhịp.
Phượng Khê thừa dịp đó hoàn tất khế ước. Trong thức hải của nàng hiện ra một bản hư ảnh thu nhỏ của nghiên mực.
Nó còn chưa kịp điên cuồng tác quái, đã bị Bút Núi Sông Càn Khôn với Càn Khôn Phiên hợp lực táng cho một trận nhừ đòn.
Tiểu Hắc Cầu và Tiểu Chim Béo cũng không dám nhào tới can.
Hai tiểu linh sủng chỉ lặng lẽ liếc nhau một cái, bình thường hai món đồ kia như vật ch.ết, đặc biệt là cây bút chẳng bao giờ nhúc nhích, kết quả nay lại… hung hãn dữ vậy?
Quá dọa người rồi!
Sau khi bị táng một trận, nghiên mực kia cũng biết điều hẳn.
Từ nay về sau, nó chính là một cục gạch có linh tính, nơi nào cần là nơi đó nó đi dọn!
Vì cây bút và cái nghiên vốn chẳng biết nói chuyện, Phượng Khê quay sang hỏi Càn Khôn Phiên:
“Nói coi, các ngươi rốt cuộc lai lịch thế nào?”
Càn Khôn Phiên đáp cụt lủn:
“Ta quên rồi.”
Phượng Khê: “……”
Càn Khôn Phiên sợ nàng nổi nóng, vội vàng giải thích:
“Ta nói thật đó! Ta chỉ biết ba món bọn ta là cùng nguồn gốc, nhưng vì sao tách nhau, vì sao mỗi đứa một phương, ta thực sự không rõ.
Nếu ngươi không tin, ta thề ngay trước tâm ma!”
“Ma Thần tại thượng! Ta – Càn Khôn Phiên – tại đây phát thệ: nếu ta có nửa câu dối trá, khiến ta hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt!”
Phượng Khê: “……”
Không nói dối chứ gì, thề thì hoành tráng thật, nhưng ngươi thề ta cũng không tin một chữ nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-383.html.]
Dù vậy, nàng nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy Càn Khôn Phiên nói cũng có phần đáng tin.
Có lẽ bọn chúng từng bị xóa ký ức, hoặc đã trải qua thương tổn nghiêm trọng.
Có thể có liên quan tới Thiên Khuyết Minh chăng?
editor: bemeobosua
Nhưng mà không cần biết sao đi nữa, vớt được một khối nghiên mực ngon lành thế này vẫn là chuyện tốt!
Phượng Khê hưng phấn lấy Bút Núi Sông Càn Khôn và nghiên ra, bắt đầu chế phù.
Chẳng bao lâu, nàng vẽ xong một tấm ma phù rạn nứt, trên phù ẩn ẩn có kim quang lưu chuyển.
Quân Văn nhìn mà âm thanh vặn vẹo:
“Là... là cực phẩm ma phù!”
Phượng Khê cười đến cong cả mắt:
“Ừm, con hàng này quả thực cũng có chút tác dụng!”
Rất nhanh, nàng vẽ được cả một chồng dày, đưa cho Quân Văn:
“Ca, mấy cái này huynh cứ cầm trước, khi nào rảnh muội lại vẽ thêm.”
Quân Văn không khách khí, gọn gàng cất hết vào nhẫn trữ vật.
Huynh muội với nhau còn làm khách, chẳng phải trò cười thiên hạ sao?
Phượng Khê hôm nay phát tài nhỏ, tâm trạng rất tốt:
“Ca, tối mình ăn thịt nướng đi!”
Quân Văn gật đầu:
“Được, ta về tu luyện trước.”
Vừa rồi khi nghiên mực táp về phía Phượng Khê, hắn muốn ra tay mà còn bị Lôi Kiếp tranh mất phần. Nghĩ lại mọi chuyện hôm nay, hắn cảm thấy bản thân vẫn còn quá yếu.
Vậy nên cần phải tu luyện, không thể lười được!
Sau khi Quân Văn đi, Phượng Khê cũng ngồi khoanh chân bắt đầu đả tọa tu luyện.
Đến tối, Phượng Khê gọi hết đám tạp dịch tới:
“Nào, cùng nhau ăn thịt nướng đi!”
Không ai dám phản đối, ai nấy đều gật đầu rối rít.
Chỉ cần thứ bị nướng không phải là bọn họ, vậy là được!
Bật lửa nhóm lò, mọi người quây quần quanh đống than hồng ăn thịt nướng.
Ban đầu vì sợ nên ai cũng im như thóc, nhưng chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của Phượng Khê, không khí liền trở nên náo nhiệt cười đùa.
Tiền chấp sự len lén hé cửa nhìn một màn ấy, bỗng có cảm giác mình như người dư thừa.
Rõ ràng nha đầu Huyết Vô Ưu kia mới là chủ sự thật sự của Long Ngư Trì này!
Đang nghĩ ngợi, liền nghe nàng gọi vọng ra:
“Tiền chấp sự, có muốn ra ăn thịt nướng chung không?”
Tiền chấp sự vốn không định ra, nhưng… chân lại không nghe lời.
Thịt nướng thì một chuyện, mấu chốt là Phượng Khê đang kể toàn chuyện bát quái trong giới quý tộc Ma tộc!
Hắn ngứa tai từ nãy rồi!
Ban đầu hắn còn ngồi gượng gạo, nhưng chẳng mấy chốc liền bị hấp dẫn theo câu chuyện.
Sau khi Phượng Khê kể xong, những người khác cũng góp thêm vài mẩu chuyện vặt.
Ngay cả Tiền chấp sự cũng đóng góp vài quả bát quái ra trò.
Không khí náo nhiệt tới mức nếu không nói gì thì đúng là lạc đàn.
Tan tiệc, Tiền chấp sự còn có chút… chưa đã thèm.
Hắn nghĩ bụng, thật ra Huyết Vô Ưu trừ việc hơi lười, hơi bá đạo, hơi ham tiền ra, hình như cũng chẳng có khuyết điểm gì khác.
Người vẫn là... rất được đấy chứ!