Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

388. Lúc ở Chấp Pháp Đường, ngươi đâu có cái tính nết thế này đâu?

Phượng Khê cười tít mắt, quay sang Hoa trưởng lão:

“Hay là… ngài với ta đánh cược một phen thử xem?

Nếu ta thua, từ nay về sau ta tuyệt đối không bén mảng tới đây nữa, để khỏi làm chướng mắt ngài!

Còn nếu ta thắng, ngài cho ta một suất đăng ký ở Trân Bảo Các mỗi lần mở kho nhé, ta nghiện xem quá rồi.”

Hoa trưởng lão nghe xong chỉ thấy buồn cười. Cái hành vi này, không ấu trĩ thì là gì?

Ông đường đường là trưởng lão một phái, chẳng lẽ lại đi cá cược với một tiểu nha đầu?

Phượng Khê thấy thế, lại nhướng mày chọc tiếp:

“Ngài không dám đánh cược với ta thật đấy à?

Cũng đúng thôi, ta thua thì chẳng ai để ý, còn ngài mà thua, cái mặt biết giấu vào đâu bây giờ?

Con người mà, một khi có chút địa vị là lập tức e dè, rụt rè, đến hạt mưa rơi cũng sợ bị nó táp cho ch.ết!”

Hoa trưởng lão biết con nhóc này đang khích tướng, nhưng vẫn không chịu nổi:

“Được! Cược thì cược!”

Ông không tin Đường chủ Âu Dương rảnh rỗi tới mức đi kiếm một tiểu vô lại mà làm gì!

Vừa dứt lời, có hai đệ tử Chấp Pháp Đường sải bước vào:

“Huyết Vô Ưu, đường chủ Âu Dương muốn gặp ngươi, đi theo bọn ta ngay! Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian!”

Hai tên đệ tử này, thái độ ngông nghênh như thể lỗ mũi mọc trên trán.

Phượng Khê liếc bọn họ một cái:

“Các ngươi tới mời người, hay tới bắt người?

Nếu là bắt người, thì đưa ra văn thư triệu thẩm đi!

Còn nếu là mời người, thì thái độ nên biết điều một chút.”

Hai tên đệ tử: “……”

Lần đầu tiên gặp được một nha đầu tạp dịch mà chảnh chọe thế này.

Nhưng mà nghĩ lại, vị này… hành động đúng là không giống người thường thật.

Bọn họ đành hạ giọng:

“Chúng ta sốt ruột nên lỡ lời, mong cô nương thông cảm.

Đường chủ Âu Dương muốn gặp cô, phiền cô đi cùng bọn ta một chuyến.”

Phượng Khê lúc này mới đứng dậy, quay sang Hoa trưởng lão mặt mày còn đang ngơ ngác:

“Ta đi dạo một vòng ở Chấp Pháp Đường đã, lát nữa sẽ quay lại!”

Dứt lời, nàng dẫn theo Quân Văn cùng hai tên đệ tử rời đi.

Một lúc lâu sau Hoa trưởng lão mới hoàn hồn: “Đường chủ Âu Dương thật sự muốn gặp nó á?

Cái gì thế này? Hết người rồi à, mà lại coi tiểu vô lại kia như bảo bối mà nâng như nâng trứng?!”

Phượng Khê được đưa vào thư phòng của đường chủ Âu Dương, còn Quân Văn thì bị giữ lại bên ngoài.

Vừa bước vào, nhìn thấy đường chủ Âu Dương, Phượng Khê hơi khựng lại một chút.

Dù nàng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nhưng đường chủ Âu Dương và Hoắc chấp sự đều đã để ý thấy.

Sau khi hành lễ xong, Âu Dương hỏi ngay:

“Ngươi vừa rồi thấy ta, sao lại giật mình?”

Phượng Khê cúi đầu, không trả lời.

Đường chủ hỏi lại lần nữa, nàng mới ngẩng mặt lên, trong mắt ngân ngấn nước:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-388.html.]

“Ta nhớ đến cha ta…”

Âu Dương: “……”

Hoắc chấp sự: “……”

Không nói chuyện tuổi tác không hề dính dáng, chỉ riêng chuyện... đường chủ đủ tuổi làm cụ nội ngươi rồi, ngươi bảo ông ấy giống cha mình? Ai tin?

Nhưng nghĩ lại, nếu nàng thật sự là cháu gái của Huyết Phệ Hoàn… thì nói vậy nghe cũng hợp lý?

editor: bemeobosua

Phượng Khê sụt sịt tiếp lời:

“Từ nhỏ ta chưa từng thấy cha mình. Nhưng trong trí tưởng tượng của ta, cha chính là dáng vẻ như ngài.

Quân tử đức dày, âm thầm dạy bảo, chưa từng trách phạt đã khiến người kính sợ.

Ta biết lời này thật đường đột và mạo phạm, mong ngài thứ lỗi!”

Dứt lời, nàng cúi người thi lễ lần nữa, dùng tay áo quệt nước mắt rồi im lặng đứng đó.

Âu Dương trầm mặc một hồi rồi nói:

“Ngồi xuống, trả lời ta.”

Hoắc chấp sự: “……”

Ngài hình như quên mất nó chỉ là tạp dịch?

Phượng Khê cảm tạ rồi ngồi xuống, chỉ ngồi đúng một phần ba ghế, lưng thẳng như thước, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, chuẩn mực tiểu cô nương nhà lành.

Hoắc chấp sự: “……”

Lúc ở Chấp Pháp Đường, đâu có thấy nó ngoan hiền thế này?!

Đường chủ Âu Dương dường như khá có thiện cảm, giọng ôn hòa hỏi:

“Ta nghe Hoắc chấp sự nói, ngươi rất thích cây cổ thụ ngoài cổng Chấp Pháp Đường, mỗi lần đều đi quanh ba vòng, là vì sao?”

Phượng Khê có chút ngượng ngùng:

“Thật ra không có gì to tát, chỉ là hôm trước suýt nữa bị người của Thiên Thủy Thần Đàm hại oan, may mà có ngài và Hoắc chấp sự giúp ta phân xử công bằng.

Cây cổ thụ kia cũng coi như gián tiếp giúp đỡ, nên ta cảm thấy nó là quý nhân của ta. Đi ba vòng để bày tỏ lòng cảm ơn thôi ạ.”

Âu Dương: “……”

Hoắc chấp sự: “……”

Nằm mơ cũng không nghĩ ra là có chuyện như vậy!

Âu Dương liếc Hoắc chấp sự đầy trách móc: “Ngươi nên hỏi kỹ từ đầu, giờ thì hay rồi, ta còn biết nói sao nữa!”

Hoắc chấp sự cũng tội lắm chứ! Ai mà đoán được có người làm ra mấy chuyện kiểu này?!

Lúc này, Phượng Khê có phần thấp thỏm hỏi:

“Đường chủ gọi ta tới, là muốn hỏi rõ hơn chuyện ở Thiên Thủy Thần Đàm sao?

Lúc lặn xuống tìm cây trâm, hình như ta thấy dưới đáy có một khe nứt nhỏ, nhưng không chắc có nhìn nhầm không.

Nên ta chưa dám báo với Hoắc chấp sự… có phải ngài phát hiện ra gì mới không?”

Câu này vừa hay giúp đường chủ giải vây khỏi tình huống khó xử, ông lập tức chuyển đề tài và hỏi kỹ càng hơn.

Phượng Khê bịa vài câu thật giả lẫn lộn, rồi khéo léo lái sang chuyện canh gác ở Thiên Thủy Thần Đàm.

“Đường chủ, nói thẳng một câu, hôm đó ta đúng là tai bay vạ gió!

Đã là cấm địa thì chí ít cũng nên có biển cảnh báo chứ? Lập cái bia đá cũng được mà!

Chuyện xảy ra rồi thì xử lý được là tốt, nhưng phòng ngừa mới là quan trọng nhất!

Giống như Chấp Pháp Đường, chấp pháp thì quan trọng rồi, nhưng phổ biến pháp luật cũng quan trọng không kém!

Nhiều đệ tử và tạp dịch không rành quy tắc, hoặc biết mà hiểu lơ mơ, thành ra mới vi phạm.

Ta có đề xuất hơi non nớt, hay là lập một tiểu đội chuyên phụ trách phổ biến quy định, phòng còn hơn chữa…”

Loading...