Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 392

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

392. Dạy cho nó biết thế nào là thế gian hiểm ác

Phượng Khê đơn giản trò chuyện đôi câu với nhóm tạp dịch, sau đó quay sang hỏi Quân Văn:

“Ca, cảnh Chu chấp sự vừa khóc vừa xin lỗi ban nãy… huynh quay lại hết chưa?”

Quân Văn thảnh thơi đáp, mặt đầy đắc ý: “Tiểu muội yên tâm, một khung hình cũng không sót, ta quay sạch sẽ không thiếu cái nào.”

Phượng Khê hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, như vậy thì Chu chấp sự có thể yên tâm làm việc rồi.”

Chu chấp sự suýt chút nữa phun má.u tại chỗ!

Đúng là g.iết người không d.a.o mà!

Huyết Vô Ưu này cũng quá thâm độc rồi!

Với cái nhược điểm nằm trong tay nàng, hắn không muốn nghe lời cũng phải nghe lời.

Bằng không để chuyện này lan ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa?!

Phía xa, Tiền chấp sự vẫn đang nép bên cửa nhìn trộm bên này, trong lòng thắp cho Chu chấp sự một cây nhang siêu to khổng lồ.

Đáng đời!

Cho ngươi diễu võ dương oai!

Cho ngươi cười nhạo ta yếu đuối vô năng!

Giờ bị trị rồi hả?

Ngươi tưởng ta cam chịu nhường nhịn huynh muội Huyết Vô Ưu là vì ta dễ bắt nạt à?

Còn không phải bị ép?!

Bên này, Phượng Khê đã trở về phòng mình.

Quân Văn không yên tâm, cũng theo nàng vào.

Phượng Khê mặt lạnh như tiền: “Mộc Kiếm! Ngươi lăn ra đây cho ta!”

Mộc Kiếm quả nhiên nghe lời, bay vèo ra, còn vòng mấy vòng trong phòng.

Trong lúc bay còn tranh thủ trổ vài động tác kỹ thuật cao:

“Chim ưng xoay mình”, “cá chép vượt long môn”...

Đủ thấy tâm trạng nó đang rất phấn chấn.

Phượng Khê lạnh lùng liếc mắt: “Chúng ta giải trừ khế ước đi.”

Mộc Kiếm lập tức khựng lại giữa không trung.

Thân thể bé xíu, nhưng dấu chấm hỏi thì to đùng.

Vì sao?

Phượng Khê nhàn nhạt nói:

“Ngươi có thể tùy tiện ra vào nhẫn trữ vật của ta, có thể tự tiện hấp thu năng lượng tàn dư của ma kiếm mà không hỏi ta một câu, còn có thể tùy ý đánh thức kiếm linh bên trong ma kiếm.

Ngươi bản lĩnh như thế, ta đây cái miếu nhỏ thật sự chứa không nổi đại Phật như ngươi. Tự đi tìm chủ nhân khác đi.”

Mộc Kiếm tuy không nói chuyện được, nhưng vẫn truyền cảm xúc vào thần thức.

Hiện tại, cảm xúc nó truyền tới là... lo lắng, chột dạ và hơi run rẩy.

Ngoài mặt thì lấy chuôi kiếm cọ tay Phượng Khê, rõ ràng là đang làm nũng.

Tiếc là Phượng Khê chẳng mảy may mềm lòng:

“Ta không phải chưa cho ngươi cơ hội.

Lúc ngươi tu vi kém, bay nghiêng bay lệch, ta cũng bỏ qua.

Lúc ngươi gây họa to ở Vạn Kiếm Tông, ta cũng lựa chọn bao dung.

Dẫu sao có duyên mới có thể lập khế ước.

Nhưng lần này, ngươi thật khiến ta thất vọng.

Nếu ngươi muốn ăn năng lượng tàn dư, hoàn toàn có thể nói với ta. Ta có thể tìm cách cho ngươi ăn no.

Thế mà ngươi lại giấu ta, hành động một mình, khiến ta rơi vào thế bị động.

Dù sau cùng ngươi giải quyết ổn thoả, nhưng đó là may mắn, không phải bản lĩnh.

Vạn nhất ngươi không gọi dậy được kiếm linh thì sao?

Vạn nhất Nam Cung trưởng lão nghi ngờ thì sao?

Rốt cuộc, trong mắt ngươi căn bản không có ta là chủ nhân. Ta chẳng qua chỉ là cái bệ đỡ của ngươi mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-392.html.]

Thức hải của ta cũng chỉ là nơi trọ tạm cho ngươi.

Ta không nuôi thứ đồ lòng lang dạ sói như vậy!

Hoặc giải trừ khế ước, hoặc nói cho ta biết cách ước thúc ngươi, chỉ có hai lựa chọn, tự chọn đi.”

Mộc Kiếm hai cái đều không muốn chọn.

Nó thấy kết cục của Phân Lừa (Tiểu Hắc Cầu =))) ) với Tiểu Chim Béo rồi: chẳng phải đều bị chủ nhân vô lương tâm dạy dỗ sấp mặt sao?!

Nó không muốn đi lại vết xe đổ đó!

Nhưng đổi chủ nhân cũng không được!

Đổi ai? Chẳng lẽ đổi sang tên ngốc bên cạnh kia?!

Nó liền kéo dài thời gian, định chơi bài trì hoãn để Phượng Khê mềm lòng.

Ai dè, Phượng Khê thật sự bắt đầu giải trừ khế ước!

Nó phát hoảng.

Nó quỳ rạp xuống đất!

editor: bemeobosua

Khổ nỗi thân là thanh kiếm mà còn biết uốn gối, cũng coi như tuyệt kỹ.

Nhưng Phượng Khê vẫn không dừng tay.

Mộc Kiếm cuống đến độ dùng thần thức rặn ra hai chữ: “Vỏ... Kiếm!”

Phượng Khê lúc này mới dừng lại: “Vỏ kiếm? Ý ngươi là nếu tìm được vỏ kiếm của ngươi thì có thể ước thúc được ngươi?”

“Ừ.”

“Vỏ kiếm ở đâu?”

Mộc Kiếm giả ch.ết.

Để diễn đạt tròn vai, thân kiếm nó thẳng đơ ra rồi “gục” xuống như một cành củi khô.

Phượng Khê: “…”

Đồ đê tiện này!

Nàng đá cho một cú: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau!”

Còn chuyện vỏ kiếm, có cơ hội sẽ hỏi tiếp.

Thấy nguy cơ tạm qua, Mộc Kiếm vù một cái bay trở về nhẫn trữ vật.

Sau đó, lập tức bị Tiểu Hắc Cầu và đồng bọn lao vào tẩn không thương tiếc.

Tiểu Hắc Cầu vừa đánh vừa gào lớn nhất: “Tẩn nó! Dùng sức tẩn! Cho nó biết thế nào là không nghe lời chủ nhân! Cho nó biết nó từng bắt nạt bọn chúng là sai cỡ nào!

Làm nó hiểu thế nào là thế gian hiểm ác, hiểu thế nào là ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ!”

Mộc Kiếm tức đến mức muốn nổ tung, nhưng vẫn không dám phản kháng.

Chủ nhân vô lương tâm vừa tha cho nó một mạng, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn, cúi đầu làm người.

Thấy chuyện Mộc Kiếm tạm ổn, Quân Văn mới chịu quay về phòng mình tu luyện.

Phượng Khê thì bắt đầu viết bản kế hoạch truyền thụ pháp môn. Nàng viết như gió vài tờ, kiểm tra kỹ càng rồi mới ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Sáng hôm sau, Phượng Khê tung tăng tới tìm Đường chủ Âu Dương.

Âu Dương đường chủ không ngờ nàng viết xong nhanh như vậy. Kế hoạch rõ ràng, trình bày mạch lạc, thậm chí còn có cả thời gian biểu đính kèm.

Đường chủ gật gù: “Không tệ, viết rất có đầu có đuôi.”

Phượng Khê hơi ngượng:

“Ta cũng chẳng có mấy kinh nghiệm, toàn lý thuyết suông thôi, hiệu quả thực tế còn phải chờ thực hành kiểm nghiệm.

Nếu sau này có gì cần ta giúp, ngài cứ cho người gọi một tiếng, ta nói tới là tới.”

Đường chủ Âu Dương nghĩ một chút rồi nói:

“Thế thì phiền toái quá, ngươi dứt khoát đừng quay về Long Ngư Trì nữa, chuyển hẳn sang bên Chấp Pháp Đường làm tạp dịch đi!”

Phượng Khê hơi khó xử:

“Đường chủ, tuy ta thật sự rất muốn ở dưới trướng ngài làm việc, nhưng bên Long Ngư Trì... không thể thiếu ta được.”

Đường chủ Âu Dương: “…”

Long Ngư Trì không thể thiếu ngươi? Mẹ nó chứ.

Ngươi cũng biết cách tự dán vàng lên mặt mình đấy!

Loading...