Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

394. Hai phế vật của Huyết gia

Phượng Khê tỏ ra vô cùng chân thành khi ra sức thuyết phục Nam Cung trưởng lão rằng bản thân mình không phải điềm lành gì ráo, những chuyện trước đó chẳng qua là… trùng hợp một cách ngoạn mục mà thôi.

Nàng càng khiêm tốn, ánh mắt của Nam Cung trưởng lão nhìn nàng lại càng hiền từ ấm áp, cứ như thể ông nhìn thấy tiên nữ giáng trần vậy!

Không kiêu, không nóng, nói năng nhún nhường, cư xử cẩn trọng, ôi chao, đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn!

Phượng Khê thấy ông nhất quyết đòi dắt mình theo, chỉ đành cười khổ dặn trước một câu:

“Ta đi với ngài cũng được, nhưng nói cho rõ trước nhé, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngài đừng có cáu mà trút giận lên đầu ta.”

Nam Cung trưởng lão lập tức trầm mặt:

“Nói năng kiểu gì vậy hả? Ngươi là người do ta dẫn đi, có chuyện gì thì cũng là ta đứng mũi chịu sào!

Cái bụng ngươi không đau nữa là được, đi thôi!”

Phượng Khê không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đi theo.

Sắp bước ra khỏi cửa, Nam Cung trưởng lão lại ngập ngừng một chút, quay sang Quân Văn nói:

“Ngươi cũng theo luôn đi!”

Tuy tư chất không bằng Tiểu Vô Ưu, nhưng cũng không đến nỗi nào.

Dù sao thì, Tiểu Vô Ưu là loại thiên tài kiếm đạo trời sinh, người thường thì sao mà so được.

Quân Văn nghe vậy liền giật mình vui sướng, lật đật lon ton bám theo như cún con được phát cơm thêm.

editor: bemeobosua

Hắn tò mò không biết lần này Nam Cung trưởng lão định đi đâu lấy “mảnh vụn ma kiếm”, mà thật ra Phượng Khê cũng tò mò không kém.

Chỉ là hiện giờ nàng còn việc quan trọng hơn cần lo, chính là dạy dỗ thanh mộc kiếm ngỗ nghịch kia!

“Đến nơi rồi thì ngoan ngoãn một chút cho ta! Nếu dám tự tiện quậy phá, ta sẽ lập tức hủy khế ước với ngươi!

Chưa hết đâu, ta còn đem ngươi tặng luôn cho Nam Cung trưởng lão đấy!

Ngươi biết ông ấy mê kiếm tới cỡ nào rồi đấy, có cả đống cách hành hạ ngươi!

Biết đâu bị nung cho chảy thành nước cũng nên...”

Mộc kiếm nghe xong thì ngoan như cún, chẳng còn cái vẻ tăng động như trước, trông cũng ra dáng một thanh kiếm biết điều.

Nhưng mà Phượng Khê vẫn cảm thấy nó đang... diễn.

Chuyện này cần phải xử lý.

Nàng bỗng nhớ tới đám ngọc giản trong thức hải.

Hôm qua lúc mộc kiếm nổi giông, đám Tiểu Hắc Cầu trong thức hải thì bị "ăn gậy" tơi bời, nhưng mấy cái ngọc giản thì chẳng hề hấn gì.

Thế là nàng liền nói với bọn ngọc giản:

“Mấy đứa trông chừng nó cho ta, đừng để nó quậy nữa.”

Ngay lập tức, “bùm bùm bùm”, một đống ngọc giản như mưa rơi vèo vèo quanh thần thức mộc kiếm, cuối cùng còn lịch sự chụp luôn cho nó cái nắp đậy.

Thật sự là bọn này làm việc gọn gàng ghê, chớp mắt đã giúp nàng... đóng nắp quan tài mộc kiếm.

Phượng Khê thậm chí còn cảm thấy liên kết thần thức giữa nàng và mộc kiếm suýt thì bị cắt đứt luôn.

Mấy cái ngọc giản này bình thường im lặng là vậy, lúc ra tay thì chất như nước cất!

Phượng Khê cuối cùng cũng yên tâm được phần nào.

Lúc này, cả bọn đã rời khỏi Thiên Xu Phong, tiến về Thiên Cơ Phong.

Nam Cung trưởng lão giải thích:

“Kiếm khư nằm giữa sườn núi Thiên Cơ Phong, mấy vị trưởng lão chuyên rèn kiếm trong các phong đều sẽ định kỳ tới đây lấy mảnh vụn ma kiếm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-394.html.]

Phượng Khê thầm nghĩ: Hóa ra không phải chỉ có Nam Cung trưởng lão lo việc ghép ma kiếm, mà mấy phong khác cũng làm à? Tưởng mình ông gánh cả hệ thống cơ!

Nam Cung trưởng lão lại dặn:

“Trong kiếm khư có nhiều quy củ, lát nữa hai đứa nhớ cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, đừng gây chuyện.”

Nói xong, ông nhìn sang Quân Văn:

“Tiểu Vô Ưu thì ta yên tâm rồi, con bé ngoan hiền. Còn ngươi... ta không chắc đâu, lo mà giữ mình cho tử tế vào!”

Quân Văn nghe đến đó mà như thấy... sư phụ mình sống lại!

Chẳng lẽ mặt hắn trông giống cái bảng gánh tội tập thể à?!

Hay là người già rồi ai cũng mù mắt vậy?

Rốt cuộc là họ dùng con mắt nào để nhìn ra tiểu sư muội ngoan ngoãn hả trời?!

Trong lúc trò chuyện, Phượng Khê nhìn thấy phía trước có một tấm bia đá, bên trên viết hai chữ đỏ chót to tổ bố: “Kiếm Khư”.

Bên trong sương trắng mịt mờ, hiển nhiên có kết giới ngăn cách.

Đệ tử canh giữ kiểm tra ngọc bài thân phận xong chuẩn bị mở kết giới thì có người gọi:

“Chậm đã!”

Phượng Khê quay lại nhìn, là một lão giả, bên cạnh là một thanh niên mặc trang phục đệ tử nội môn.

Chính lão là người vừa lên tiếng.

Đệ tử canh gác vội hành lễ:

“Kính chào Đồng trưởng lão!”

Đây chính là Đồng trưởng lão của Thiên Cơ Phong, một trong những cao thủ rèn kiếm số một trong bảy phong... à thì, đó là trước hôm qua.

Từ lúc Nam Cung trưởng lão đệ đơn nộp lên tận sáu thanh ma kiếm có kiếm linh thức tỉnh, danh hiệu "cao thủ số một" của Đồng trưởng lão lập tức chuyển sang dạng... hữu danh vô thực.

Trong lòng Đồng trưởng lão lúc này cực kỳ không vui, cảm thấy Nam Cung trưởng lão chỉ là hên như trúng số, chứ chẳng có bản lĩnh gì ra hồn.

Xui sao hôm nay lại đụng mặt nhau.

Đồng trưởng lão cười giả lả chúc mừng vài câu rồi nói:

“Nam Cung trưởng lão, ngươi định dắt hai tên tạp dịch vào kiếm khư? Có hơi trái quy định thì phải?”

Nam Cung trưởng lão biết lão này đang ghen tức, chẳng buồn đôi co, chỉ cười nói:

“Trong quy định cũng đâu cấm tạp dịch vào kiếm khư, với lại hai đứa nhỏ này thiên phú không tệ, có thể sớm thành đệ tử chính thức, thậm chí vào nội môn.

Lần này ta dắt theo là để tiện quan sát và kiểm tra năng lực chúng.”

Ông cười thêm cái nữa: “Ngươi yên tâm, ta sẽ giám sát sát sao, không gây phiền toái đâu.”

Đồng trưởng lão chậc chậc lắc đầu:

“Lập công rồi thì nói năng cũng khác hẳn ha. Thôi, ngươi thích dẫn thì cứ dẫn, có chuyện gì xảy ra thì không liên quan đến ta.”

Nam Cung trưởng lão thấy lời này cũng hơi chối tai, nhưng không muốn mất thời gian đôi co vì vài câu vớ vẩn nên chỉ cười, dắt Phượng Khê và Quân Văn đi vào kết giới.

Sau khi bọn họ vào trong, Đồng trưởng lão hừ lạnh:

“Hừ, chẳng qua là con mèo mù vớ được chuột ch.ết, ta không tin còn có con chuột nào ch.ết sẵn đợi hắn nhặt nữa!”

Đồ đệ sau lưng, Kê Xuân Sinh, lập tức hùa theo:

“Sư phụ nói đúng lắm! Muốn nổi thì phải có thực lực thật sự!

Dựa vào may mắn thì chẳng đi được bao xa đâu!

Mà sư phụ không biết chứ, hai đứa tạp dịch kia là phế vật bị đuổi khỏi Huyết gia đó!

Sắp tới còn bị đá khỏi Lang Ẩn Uyên, vậy mà Nam Cung trưởng lão còn định nâng đỡ tụi nó, thật không biết ông ấy nghĩ kiểu gì.

Chưa nói đâu xa, với cái tu vi đó mà vào kiếm khư thì chỉ có đường xui xẻo, lại còn làm Nam Cung trưởng lão phải bận tâm trông nom, e là chẳng lấy được bao nhiêu cặn ma kiếm đâu!”

Loading...