Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 395

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

395. Đập cho mặt ngươi nở hoa luôn giờ!

Đồng trưởng lão nghe Kê Xuân Sinh nói thì thoáng sửng sốt, sau đó phất tay:

“Nhà họ Huyết lâu rồi không ai lọt được vào Lang Ẩn Uyên, chắc là sốt ruột quá nên mới phái hai cái ‘đồ vật’ như vậy tới.

Nam Cung cũng hồ đồ theo, lại còn muốn đỡ đầu cho hai đứa kia.

Thôi thôi, chuyện thiên hạ mặc xác hắn, chúng ta mau làm phần mình đi!”

Lúc này, Phượng Khê và Quân Văn vẫn đang há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Bọn họ tưởng “kiếm khư” giống mấy chỗ như Kiếm Trủng của Vạn Kiếm Tông, ít ra cũng phải là một cái ao lớn ngập đầy cặn ma kiếm.

Kết quả bọn họ thấy gì?

Một ngọn núi.

Một quả núi không có nổi một cọng cỏ.

Ngay cả cái bóng của cặn ma kiếm cũng chẳng thấy đâu.

Nam Cung trưởng lão giải thích:

“Cặn ma kiếm đều bị vùi trong đá, cho nên phải khai thác trước, sau đó cẩn thận moi từng mảnh ra.

Quá trình này đòi hỏi phải nhẫn nại, nếu không sẽ làm hỏng cặn kiếm.

Hơn nữa, bên trong cặn ma kiếm còn sót lại thần thức, sau khi tách ra sẽ phát nổ gây thương tích.

Khi đó phải lập tức dùng ma khí bao lấy, rồi mới dùng thần thức xóa sạch dấu vết còn lại...

Để ta làm mẫu trước cho các ngươi xem, rồi hãy thử.”

Dứt lời, Nam Cung trưởng lão lôi ra một đống công cụ: xẻng, đục, d.a.o cạo, bàn chải to nhỏ đủ loại…

Phượng Khê: ... Tựa như đến nhầm chỗ, tưởng đâu đây là hiện trường khảo cổ.

Nam Cung trưởng lão dùng đại đục đập xuống lấy một tảng đá lớn, sau đó chia nhỏ thành nhiều cục đá nhỏ.

Ông chọn một khối, cẩn thận dùng d.a.o cạo nạy ra một mảnh cặn ma kiếm.

Ngay lúc ấy, mảnh cặn kiếm kia bỗng dưng bạo khởi, lao thẳng về phía mắt trái của Nam Cung trưởng lão.

Ông lập tức dùng ma khí bao lấy nó, rồi xóa đi thần thức còn sót lại. cặn ma kiếm rơi xuống đất, sau đó lại được ông dùng bàn chải phủi sạch rồi mới thu vào nhẫn trữ vật.

Phượng Khê chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt, không có chút hứng thú làm.

Làm cái này đến mùa quýt năm nào mới moi xong một đống to tướng thế kia?

Không lẽ phải cắm trại ở đây vài ngày vài đêm?

Quân Văn nhăn mày hỏi:

“Trưởng lão, không thể thu cả tảng đá vào nhẫn trữ vật rồi mang về làm từ từ sao?”

Hắn vừa dứt lời liền thấy hối hận, đúng là câu hỏi ngốc.

Nam Cung trưởng lão còn chưa kịp nói, Kê Xuân Sinh đã lạnh giọng chen vào:

“Ngươi đúng là đầu óc có vấn đề!

Không thấy mấy mảnh cặn kiếm này có thể tự nổ à? Tức là còn sót lại ý thức đó!

Đồ sống, dĩ nhiên không thể nhét vào nhẫn trữ vật rồi!”

Nói xong, hắn lại quay sang Đồng trưởng lão nói:

“Sư phụ, chúng ta tránh xa một chút, kẻo lát nữa mấy người này ngu quá lại kéo cả chúng ta c.hết chung.”

Đồng trưởng lão ngoài miệng thì mắng hắn hai câu, nhưng lại quay sang nói với Nam Cung trưởng lão:

“Xuân Sinh nói chuyện hơi chua, nhưng ta thấy hai tên tạp dịch kia đúng là đầu óc không sáng sủa gì. Tốt nhất đừng cho bọn họ động thủ, để ngươi tự làm đi!”

Nam Cung trưởng lão thản nhiên: “Ta tự biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-395.html.]

Trong lòng lại thầm rủa:

Đồ không có mắt!

editor: bemeobosua

Ngươi căn bản không biết tiểu Vô Ưu là trời sinh kiếm thể!

Ngay cả món quà tặng kèm như ca ca nàng cũng là thiên tài địa bảo!

Hạ trùng không thể bàn đạo băng!

Ta không thèm đôi co với loại như ngươi!

Đồng trưởng lão còn cố tình nói móc thêm vài câu rồi mang theo Kê Xuân Sinh rời đi, nhưng cũng chẳng đi xa, vẫn còn muốn đứng đó xem chê cười.

Nam Cung trưởng lão mặc kệ bọn họ, tiếp tục làm mẫu vài lần, đợi đến khi Phượng Khê và Quân Văn đều học xong mới nói:

“Các ngươi còn lóng ngóng, trước cứ đập đá đi, ta sẽ lo phần tróc cặn kiếm.”

Ông nói vậy là vì đập đá hầu như không nguy hiểm, kể cả đập thành đá vụn cũng không sao. Chỉ khi tách cặn kiếm ra mới dễ bị tấn công.

Phượng Khê và Quân Văn ngoan ngoãn đồng ý.

Phượng Khê thật lòng chẳng muốn làm, nhưng không làm không được.

Quân Văn cũng y chang.

Nếu mà dùng ma phù nổ một phát cho nhanh thì tốt biết mấy.

Chỉ là lần này hắn biết điều, không nói ra.

Không cần lý do, hắn cảm thấy đập đá lớn sẽ cực hơn, bèn quay sang Phượng Khê:

“Tiểu muội, để huynh đập tảng đá lớn, muội lo tách nhỏ nó ra nhé!”

Phượng Khê gật đầu: “Được!”

Quân Văn lần đầu đập đá, thiếu kinh nghiệm nên tốn không ít công sức mới tách được một tảng lớn.

Phượng Khê cầm đục bắt đầu chia nhỏ.

Leng keng leng keng chưa được bao lâu, nàng đã đục tảng đá lớn thành tám cục nhỏ.

Đột nhiên, trong mấy cục đó b.ắ.n ra vài mảnh cặn ma kiếm, lao thẳng về chỗ yếu hại của nàng!

Nam Cung trưởng lão thấy cảnh đó mà đầu óc ong ong.

Bởi vì Phượng Khê đang ngồi xổm, mấy mảnh cặn kiếm đó quá gần nàng, ông căn bản không kịp ra tay.

Phượng Khê cũng không ngờ mấy thứ này chơi bẩn, không theo bài bản, nhưng nàng vẫn luôn đề cao cảnh giác nên vẫn giữ được bình tĩnh.

Nàng lập tức dùng ma khí bao lấy một phần, đồng thời phóng ra thần thức như gạch đá mà nện vào đám còn lại!

Có sót ý thức đúng không?

Vậy ta đập cho nở hoa trên mặt các ngươi luôn!

Mấy mảnh cặn ma kiếm rơi lả tả xuống đất, còn bị Phượng Khê dẫm cho mấy phát.

Dám đánh lén à?

Muốn hội đồng ta à?

Dẫm ch.ết các ngươi cho chừa!

Nam Cung trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi túa ra sau lưng.

Đồng thời, ông cũng nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt khác hẳn.

Không ngờ tiểu Vô Ưu có khả năng tấn công bằng thần thức mạnh đến thế, lại còn có thể cùng lúc chế phục nhiều mảnh cặn kiếm như vậy!

Tuy ông cũng làm được, nhưng ông là tu sĩ cấp nào, còn nàng thì sao?!

Đứa nhỏ này, đúng là nhân tài hiếm thấy!

Loading...