Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

396. Rõ ràng đang yên đang lành trong nhà, ai dè nồi từ trời rơi trúng đầu!

Nam Cung trưởng lão sợ Phượng Khê lại gặp chuyện không hay, không dám để nàng làm việc nữa, chỉ cho nàng đứng một bên quan sát là được rồi.

Hắn quan sát Quân Văn một hồi, thấy bên kia mọi thứ vẫn bình thường nên cũng không bảo hắn nghỉ ngơi.

Ban đầu Phượng Khê còn giả bộ chăm chú theo dõi động tác của Nam Cung trưởng lão, nhưng nhìn được một lát đã bắt đầu thấy uể oải.

Loại động tác lặp đi lặp lại khô khan nhàm chán này, quả thật là thần khí ru ngủ nhân gian!

Nàng đành đứng dậy, đi tới đi lui cho tỉnh táo một chút.

Đi một hồi, thế mà lại tản bộ tới chỗ đám người Đồng trưởng lão.

Nàng trừng mắt hỏi:

“Bận lắm hả?”

Đồng trưởng lão và Kê Xuân Sinh lập tức cảm thấy nàng đúng là đang nói nhảm.

Ngươi đâu có mù, chẳng lẽ không thấy bọn ta đang vội vã gỡ cặn ma kiếm?

Đồng trưởng lão lười chấp nhặt với tiểu bối, không lên tiếng.

Kê Xuân Sinh thì hừ lạnh:

“Ngươi rõ ràng là không có gì để nói nên mới vớ vẩn!”

Phượng Khê trợn mắt:

“A, ngươi nhìn ra rồi? Ngươi cũng thông minh đấy chứ!

Yên tâm, ta chỉ là lịch sự bắt chuyện chào hỏi một tiếng thôi, chứ không phải muốn thân thiết với ngươi.

Ta đi đây, ngươi làm tiếp cho tốt nhé!”

Nói xong liền cõng tay nhỏ bỏ đi.

Kê Xuân Sinh lập tức cảm thấy bản thân chẳng khác nào tên tiểu nhị đang làm việc dưới quyền nàng!

Chỉ vì phút thất thần đó, một mảnh cặn ma kiếm bất ngờ b.ắ.n ra, tuy hắn né được nhưng vẫn toát mồ hôi lạnh đầy người.

Đồng trưởng lão nhíu mày:

“Chuyên tâm một chút!”

Kê Xuân Sinh vội đáp “Vâng ạ”, không dám phân tâm nhìn Phượng Khê nữa.

Phượng Khê đi lòng vòng một hồi, vẫn thấy chán quá, liền khoanh chân ngồi xuống tu luyện.

Trong thức hải, mộc kiếm đang lén lút... vượt ngục.

editor: bemeobosua

Tiếc thay, ngọc giản đóng kín như thành, nó cạy nửa ngày trời cũng không nhúc nhích nổi.

Mỹ vị ngay trước mắt mà không ăn được, bi kịch nhân gian chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!

Chủ nhân vô lương tâm này thật quá tàn nhẫn!

Cho ăn một chút cũng được mà! Dù sao nhiều thế kia, thiếu một miếng cũng không ch.ết được!

Thực ra không phải Phượng Khê không định cho nó ăn, mà là lúc này chưa phải lúc.

Nàng còn chưa hoàn toàn đứng vững ở Lang Ẩn Uyên, nếu lại gây thêm rắc rối gì, thì đừng mơ được ở lại.

Huống chi Nam Cung trưởng lão đối xử với nàng không tệ, nếu có chuyện xảy ra, chắc chắn ông cũng bị vạ lây.

Vì vậy, nàng thà nhốt mộc kiếm lại, còn hơn để nó gây họa.

Phượng Khê mới ngồi yên được một lát, Kê Xuân Sinh bên kia lại la lên:

“Này! Ở đây cấm tu luyện, ngươi tự giác một chút!”

Phượng Khê mở mắt lườm hắn một cái:

“Ai nói ta đang tu luyện? Ta đang ngủ đấy chứ! Ta có thói quen ngồi ngủ!”

Kê Xuân Sinh: Ngươi đúng là cường từ đoạt lý sống!

Bị nói vậy, Phượng Khê cũng không tiện ngồi thiền nữa, liền lôi một quả trái cây ra nhai rốp rốp.

Vừa nhai vừa búng hạt tung tóe.

Theo lý mà nói, đám cặn ma kiếm kia sau khi bị tách ra mới có thể công kích người, sao hôm qua lại không đợi nổi mà quần ẩu nàng?

Chẳng lẽ có liên quan tới mộc kiếm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-396.html.]

Nhưng hôm qua lúc mấy thanh ma kiếm kia thức tỉnh kiếm linh, hình như lại không hề có địch ý với mộc kiếm.

Đáng tiếc lúc đó thời gian quá ngắn, nàng còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, Nam Cung trưởng lão đã trở lại rồi.

Đúng lúc này, Tiểu Hắc Cầu mở miệng:

“Chủ nhân, ta cảm thấy chuyện này đầu sỏ chính là Lôi Kiếp!

Đám cặn ma kiếm kia cảm nhận được khí tức của Lôi Kiếp, tưởng đâu Thiên Đạo muốn tiêu diệt chúng nó, cho nên tranh thủ tiên hạ thủ vi cường!

Ngươi là bị Lôi Kiếp vạ lây đó!”

Lôi Kiếp trốn trong tóc Phượng Khê: “……”

Lôi Kiếp ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!

Ngươi cái tên trứng thối chuyên vu oan giá họa!

Cả ngày chỉ biết mách lẻo vu vạ!

Linh sủng thì cứ làm linh sủng cho yên, ngươi khoe cái gì?

Nếu không phải nể mặt Phượng cẩu, bổn Lôi Kiếp đại nhân đã giáng sét cho ngươi rụng cả lông rồi!

Phượng Khê nghe xong lời Tiểu Hắc Cầu thì trầm ngâm suy nghĩ.

Bỗng nhiên, đôi mắt nàng sáng rực lên!

Đúng vậy! Mấy cặn ma kiếm này đều có tàn thức thần niệm!

Vừa nãy nàng thế mà lại quên mất điểm này!

Nàng nghĩ ra cách nâng cao hiệu suất ghép nối ma kiếm rồi!

Đúng lúc Nam Cung trưởng lão vừa gỡ xong một mảnh cặn, Phượng Khê vội gọi:

“Trưởng lão, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm!”

Thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, Nam Cung trưởng lão vội lấy ra trận bàn cách ly, mở lên rồi nói:

“Nói đi, có chuyện gì?”

Phượng Khê liếc mắt nhìn về phía thầy trò Đồng trưởng lão, Nam Cung trưởng lão liền chủ động bật cách ly âm thanh.

“Trưởng lão, nếu như đám cặn ma kiếm này còn lưu lại thần niệm, thì mỗi mảnh đều mang một khí tức thần thức khác nhau.

Nói cách khác, chỉ cần theo dõi khí tức thần thức đó, thì sẽ tìm được ma kiếm tương ứng để ghép vào!”

Phượng Khê còn chưa nói xong, Nam Cung trưởng lão đã phấn khởi ngắt lời:

“Ý ngươi là, chỉ cần nhận biết khí tức thần thức là có thể phân loại, đến khi thu đủ các mảnh thì tự khắc hợp thành kiếm?

Tuyệt! Tuyệt diệu!

Vậy thì đâu cần tốn công dò tìm từng mảnh nữa!”

Nam Cung trưởng lão mừng rỡ không thôi, còn bắt đầu vung tay múa chân.

Trận bàn chỉ cách âm chứ không che được hình ảnh, thế là ở đằng xa, Đồng trưởng lão vừa cúi đầu làm việc vừa trông thấy Nam Cung trưởng lão đang rung đùi đắc ý, tay múa chân đá, chẳng khác nào con khỉ!

Vẫn là cái lão hầu tử tinh thần sa sút đó đấy!

Nam Cung tách nhập lần này đúng là điên thật rồi!

Đồng trưởng lão bĩu môi một cái, tiếp tục công việc.

Phượng Khê chờ Nam Cung trưởng lão bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp:

“Trưởng lão, tuy cách này rất hay, nhưng yêu cầu với thần thức lại rất cao.

Dù sao cặn ma kiếm ở đây có thể thuộc về hàng vạn thanh kiếm khác nhau, lúc phân loại rất dễ bị nhầm.”

Nam Cung trưởng lão gật đầu:

“Ngươi nói có lý, nhưng ngươi chưa biết, dù đám ma kiếm này phân tán lung tung, kỳ thực vẫn có quy luật.

Trong một khu vực nhất định, nhiều nhất cũng chỉ thuộc về vài trăm thanh kiếm. Với mấy lão rèn kiếm già như bọn ta, chẳng thành vấn đề!”

Nói tới đây, mắt Nam Cung trưởng lão đỏ hoe.

Tưởng đâu kiếm khư này sẽ vĩnh viễn không bao giờ có ngày tẩy rửa xong, ai ngờ hôm nay lại thấy được tia hy vọng đầu tiên!

Giờ phút này, khi ông nhìn Phượng Khê, nàng đã không còn là một tiểu cô nương đơn thuần.

Mà là... một đạo hào quang điềm lành chói sáng vạn trượng!

Khoan đã...

Không phải ẩn dụ đâu... nha đầu này, hình như thật sự đang sáng lên?!

Loading...