Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 399

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

399. Mới có một ngày mà oán hận trải khắp ba sông bốn biển!

Phượng Khê tiếp tục nói:

“Ca à, cái yêu cầu huynh đề ra cũng không tệ lắm đâu.

Ăn gì thì ăn, quan trọng là có cơ hội tiếp xúc với mấy đệ tử kia, biết đâu moi được khối tin tức hữu dụng.

Huynh càng ngày càng giỏi tính toán rồi đó!”

Quân Văn: “……”

Ta có nghĩ như vậy thật vậy sao?

…Thôi được, ta chính là nghĩ vậy đấy.

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Phượng Khê nhắc đến mộc kiếm, tranh thủ mắng nó một trận cho hả giận.

Quân Văn đảo mắt: “Tiểu muội, Nam Cung trưởng lão đâu phải bảo muội nêu yêu cầu sao? Sao không xin luôn một thanh ma kiếm thật xịn ấy!

Như thế thì sau này ngự kiếm phi hành không cần lo mộc kiếm quậy tung trời nữa!”

Phượng Khê thấy chủ ý này cũng không tồi, mộc kiếm đúng là quá mất nết, nhiều lúc còn chẳng dám lộ mặt, tốt nhất kiếm thêm một thanh kiếm đàng hoàng.

Kết quả là, trong quan tài chôn ngọc giản, mộc kiếm tức đến suýt hộc m.áu!

Nó bắt đầu quay vòng vòng trong không gian như đứa trẻ lên cơn, vẽ thành từng vòng xoắn ốc: Đồ Quân ngốc, ai kêu ngươi đưa ý kiến, để xem ta vẽ ra vòng tròn nguyền rủa nhà ngươi!

Còn cái vị chủ nhân vô lương tâm kia nữa, nói đổi kiếm là đổi luôn, đúng là tra nữ bội bạc!

Tại sao ta lại không thể thấy hết mọi chuyện?

Chẳng phải là vì ta nghĩ cho ngươi sao?!

Đúng lúc này, Phượng Khê buông tay khỏi ngọc giản.

Vì đã rời khỏi kiếm khư, nàng cũng không sợ mộc kiếm làm loạn.

Thế là mộc kiếm trực tiếp từ trong nhẫn trữ vật b.ắ.n ra như tên lửa, vừa xuất hiện đã nhào tới trước mặt Phượng Khê làm một cái hoạt quỳ thê lương rực rỡ.

Mặt đất xẹt ra một luồng lửa sáng lóa!

Phượng Khê: “……”

Hình ảnh này sao quen quen thế nhỉ…

Ngay sau đó, mộc kiếm biu một cái, biến thành một thanh ma kiếm bình thường trông cũng ra gì.

Giờ thì ta có thể lộ mặt rồi chứ?!

Lúc này, Tiểu Hắc Cầu vội cáo trạng:

“Chủ nhân ơi, ngươi còn chưa kêu nó ra, nó đã tự động nhảy khỏi nhẫn trữ vật rồi!

Nó là đang khiêu chiến ngươi công khai đó!

Thứ như vậy không thể giữ lại được đâu, nhanh giải trừ khế ước đi!”

Mộc kiếm: “……”

Đồ trứng thối phản chủ! Một ngày là nhị mà thù, tam giang tứ hải hận, ngươi là đại địch cả đời của ta!!

Phượng Khê gật đầu:

“Hắc cầu nói cũng có lý. Ta không gọi ngươi, ngươi tự chạy ra làm gì?

Khoe khoang thực lực đấy à?

Hay là lời ta nói ngươi để tai này lọt tai kia, chẳng coi ra gì hết?!”

Mộc kiếm vừa giận vừa ủy khuất.

Giận là vì cái đồ chó đen kia dám vu cáo, còn chủ nhân thì tin lời nó một phía.

Ủy khuất là vì nó từng chui dưới đất cả mấy ngày mới tìm được nàng, còn đem thân thể và tính mạng giao cho nàng, vậy mà nàng đối xử với nó thế sao?!

Đám ngọc giản rởm kia làm sao địch nổi ta chứ?!

Chỉ là ta nể mặt nàng nên mới không làm khó thôi!

Nơi này không giữ ta thì còn chỗ khác giữ ta, giải khế ước thì giải, hù được ai?!

Nghĩ đến đây, mộc kiếm vèo một tiếng bay ngược trở về trong nhẫn trữ vật.

Thôi thì… chửi đã miệng là được.

Hảo kiếm không ăn mệt ngay trước mắt.

Hiện tại chưa có chủ mới tốt hơn, tạm thời chịu đựng vậy!

Chủ nhân vô lương tâm chưa tính, cái đồ trứng thối phản bội kia, sớm muộn gì ta cũng đ.â.m ngươi thành tổ ong vò vẽ!

Tiểu Hắc Cầu thì chẳng thèm để ý nó nghĩ gì!

Niềm vui của nó, chính là dựa trên nỗi đau của người khác!

Chỉ cần nó làm quân sư trung thành bên chủ nhân, vị trí linh sủng số một của nó sẽ vững như bàn thạch.

Cùng lúc đó, Nam Cung trưởng lão đã gặp Đoạn phong chủ của Thiên Xu phong.

Hắn đem chuyện của Phượng Khê kể lại từ đầu tới cuối.

Đoạn phong chủ nghe xong, kinh ngạc đến trợn mắt:

“Ngươi nói Huyết Vô Ưu chỉ trong hai canh giờ đã ráp được một phần ba ma kiếm?

Ngươi nói sáu thanh ma kiếm khác có thể thức tỉnh kiếm linh đều có liên quan đến nàng?

Nàng còn nghĩ ra cách phân loại thần thức chi khí?

Nàng còn ngộ đạo trong kiếm khư?!”

Nam Cung trưởng lão gật đầu nghiêm túc: “Không sai, nàng chính là thiên sinh kiếm thể!”

Đoạn phong chủ trầm mặc hồi lâu mới thở dài:

“Khó trách Huyết Phệ Hoàn chọn nàng làm cháu gái, quả là không tầm thường.

Thế còn Huyết An Phương, biểu hiện thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-399.html.]

Nam Cung trưởng lão vuốt râu:

“Hắn thì không có gì quá nổi bật, so với các đệ tử khác thì tư chất nhỉnh hơn chút, bền bỉ hơn chút, vận khí cũng tốt hơn chút.

À mà hắn tìm được một khối kiếm tủy trong kiếm khư.

Không nhiều đâu, chỉ bằng nắm tay thôi, cũng không tính là bảo vật hiếm gì!”

Đoạn phong chủ: “……”

Nam Cung trưởng lão… ngươi thay đổi rồi!

Trước kia ngươi nghiêm túc biết bao, giờ nói chuyện lại có chút… khoe khoang?!

Nhưng suy nghĩ nhanh chóng bị khối kiếm tủy hấp dẫn.

Thứ đó đúng là hiếm thấy thật.

Huyết An Phương đúng là số đỏ!

Trong lòng hắn hiện lên vô số tính toán, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, chỉ nhẹ nhàng khen kiếm tủy quý hiếm.

Nam Cung trưởng lão vốn không nghĩ nhiều, thấy Đoạn phong chủ không nói gì về thưởng, liền lên tiếng:

“Phong chủ, hai đứa nhỏ này lập được công lớn như vậy, không lẽ không thưởng gì sao?”

Đoạn phong chủ cười nhẹ: “Vậy chúng có đề xuất gì không?”

Nam Cung trưởng lão gật đầu: “Có chứ.”

Đoạn phong chủ thầm nghĩ: Ta biết ngay mà!

Nhất định là xin chuyển thành đệ tử chính thức để ở lại Lang Ẩn Uyên.

Tuy công lớn thật, nhưng không thể để hai đứa ở lại được…

Thế nhưng lại nghe Nam Cung trưởng lão nói tiếp:

“Đứa thì xin mấy hòn đá vỡ rơi ra trong kiếm khư, đứa thì xin được vào ăn cơm ở khu đệ tử thiện đường.”

Đoạn phong chủ: “……”

Hai đứa này… cũng thật là thành thật.

Mặt già của ông ta hơi đau.

Hóa ra mình nghĩ hơi nhiều.

Yêu cầu này đúng là nhỏ như con kiến, lập tức gật đầu đồng ý.

Nam Cung trưởng lão lại nói: “Ngoài mấy cái đó ra, có phải nên thưởng thêm gì không? Không thì cũng khó coi.”

Đoạn phong chủ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta sẽ bàn bạc với sáu phong chủ còn lại, dù sao ai cũng có phần hưởng lợi.”

Nam Cung trưởng lão cũng không ép nữa, biết ai nấy đều phải giữ thể diện, chắc không ai keo kiệt.

Quả nhiên, sau khi thương nghị, phần thưởng được quyết định:

Mỗi người nhận một món Ma Khí cấp Địa.

Mỗi người thêm hai trăm vạn ma tinh.

Riêng Phượng Khê được tặng thêm một viên đan dược cấp Thiên và mười viên đan dược cấp Địa.

Quá mức hậu hĩnh!

Nhưng Phượng Khê lại thấy lòng trĩu nặng.

Lang Ẩn Uyên thà tặng nàng đại lễ cũng không chịu để nàng chuyển thành đệ tử chính thức, đủ thấy cực kỳ không muốn giữ nàng lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn vấn đề nằm ở cái người tiện nghi gia gia Huyết Phệ Hoàn kia.

Chắc lão từng gây ra chuyện tày trời khiến người người phẫn nộ.

Muốn ở lại đây, đúng là gánh nặng ngàn cân!

Quân Văn thì chẳng nghĩ nhiều như thế, hào hứng nói:

“Tiểu muội, lúc trước ta nhìn thấy bộ Viêm Ma hộ tâm giáp ở đăng ký bộ đã thích lắm rồi, giờ có thể lấy được rồi!”

editor: bemeobosua

Phượng Khê cũng bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, cười tít mắt:

“Ta cũng vừa hay ngắm đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân, đi, chúng ta tìm Hoa trưởng lão!”

Hoa trưởng lão ở Đa Bảo Các nắm tin tức rất nhanh, sớm biết hai người lập công lớn.

Thấy họ đến đảo cũng không bất ngờ.

Phượng Khê cười tươi rói:

“Hoa trưởng lão, chúng ta đã nhắm sẵn rồi, khỏi phiền người đưa vào bảo khố chọn.

Ta lấy đôi ủng số 28, ca ca ta lấy áo giáp số 39.

Chúng ta còn để ý vài món nữa, vài hôm nữa sẽ lấy tiếp!”

Hoa trưởng lão: “……”

Nói như thể trong bảo khố toàn là đồ nhà các ngươi vậy!

Tuy trong lòng không ngừng phun tào, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa hai món Ma Khí ra.

Quân Văn không chờ được, lập tức nhỏ m.áu luyện hóa áo giáp viêm ma hộ tâm, mặc luôn lên người.

Tuy hiện giờ Quân Văn cải trang gương mặt khá bình thường, nhưng khí chất thì không thể che giấu nổi.

Sau khi mặc bộ chiến giáp vào, ngay cả Hoa trưởng lão cũng không nhịn được tán thưởng một câu: "Khí thế thật phi phàm!"

Trong lòng Quân Văn phơi phới, đắc ý muốn bay, liền giục Phượng Khê mau chóng mang đôi giày “Lược Nguyệt Đạp Vân” vào.

Phượng Khê nhỏ má,u luyện hóa xong, lập tức xỏ chân vào đôi ủng đặc chế.

Vì là pháp khí chuyên về tốc độ, phải chạy mới thấy được hiệu quả, thế nên nàng thẳng tiến ra ngoài Đa Bảo Các.

Vừa mới cất bước đầu tiên, cả người liền vút! một cái lao đi!

Không ít người chỉ kịp thấy một bóng mờ xẹt qua, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh còn văng vẳng: "Aaaaa——!"

Loading...