Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 400

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

400. Đàn ong đã biến thành đàn điên

Thân ảnh Phượng Khê lướt qua, kéo theo một trận xôn xao:

“Cái gì vụt qua thế? Sao ta thấy có một con chuột khổng lồ vừa phóng qua bên cạnh?!”

“Ngươi mù à? Chuột nhà ngươi to bằng vậy hả?! Chắc là linh thú nào trong chuồng sổng ra rồi!”

“Đúng rồi, nghe nói gần đây linh thú đường mới bắt về một con lừa gió dữ háu m.áu, không chừng là nó!”

“Hai người các ngươi có phải điếc không vậy? Không nghe thấy tiếng người kêu à? Rõ ràng là người mà! Chắc bị đả kích gì đó, phát điên rồi!”

“Tốc độ này cũng quá kinh người… Chẳng lẽ là tu sĩ Hóa Thần?! Không phải trưởng lão nào đó chứ?”

……

Lúc này Phượng Khê cực kỳ đau khổ.

Nửa thân trên của nàng bị tốc độ đôi giày ép tới không theo kịp nửa thân dưới, cả người nghiêng ngửa, cong thành hình cung!

Giờ phút này, nàng chỉ có một cảm giác sâu sắc:

Không phải ai cũng có thể làm Na Tra.

Nàng chỉ mang một đôi giày tàng hình đã muốn mất nửa cái mạng, nếu dẫm lên Phong Hỏa Luân thì chắc phải lăn ra hộc m.áu!

Một bên nàng vừa bị gió táp vào mặt, một bên thử dùng thần thức để điều khiển tốc độ của Lược Nguyệt Đạp Vân, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Giày thì có linh trí đấy, nhưng linh trí non nớt vừa thành hình, bị Phượng Khê quát mắng dọa nạt vẫn không ăn thua gì.

Không còn cách nào, nàng chỉ có thể nghiến răng dùng thần thức mà gắt lên với nó, hy vọng đánh đau một trận thì nó biết nghe lời.

Ai ngờ nàng chưa gì đã gặp phải loại "ngoạn ý trời sinh phản cốt".

Thần thức vừa mới chạm vào, đôi giày kia càng chạy nhanh hơn nữa!

Phượng Khê mơ hồ cảm thấy ma sát với không khí cũng sắp tạo ra hỏa hoa!

Tiểu Hắc Cầu lập tức hiến kế:

“Chủ nhân! Mau giải trừ khế ước đi! Giải khế ước xong chắc nó tự dừng lại!”

Đã lâu không lên tiếng, Tiểu Chim Béo lạnh lùng cười khẩy:

“Giải trừ khế ước? Hiện tại còn có khế ước kiềm chế, nó nhiều nhất chỉ có thể quẩy một trận thôi, không gây họa lớn được.

Giải trừ rồi? Nó muốn làm gì thì làm, có khi còn đá ngươi vào núi!”

“Về sau đừng có nói mấy chủ ý mất mặt như vậy ra nữa!”

Tiểu Hắc Cầu bị chặn họng, tức giận hỏi lại:

“Vậy ngươi nói phải làm sao?”

Tiểu Chim Béo chậm rãi phun ra:

“Đợi nó chạy chán thì tự khắc hết. Đến lúc đó tính tiếp.”

Tiểu Hắc Cầu cười lạnh:

“Ngươi nói như không nói!”

“Nhưng còn hơn ngươi lải nhải ra mấy chủ ý rác rưởi! Ngươi là kiểu thấy người gặp nạn liền múa miệng lượn lời phải không?!”

……

Phượng Khê vốn đã muốn phát điên, bèn hét lên một tiếng, hai con sủng thú mới chịu yên.

Nàng nghiêm túc hoài nghi bản thân có cái thể chất chuyên thu hút tai ương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-400.html.]

Từ linh sủng cho đến linh khí, ma khí, thứ nào đến tay cũng không chịu yên!

Cùng là chọn Ma Khí, Ngũ sư huynh chọn được áo giáp Viêm Ma ngon lành không tì vết.

Đến lượt nàng? Một đôi giày như hàng tồn kho, không chừng còn là phế phẩm nhà máy thanh lý!

Nàng chẳng lẽ là trạm thu hồi hàng lỗi?

May mà nàng còn có một điểm mạnh: lạc quan.

Tự an ủi mình, tuy đôi giày này có hơi… mất dạy, nhưng tốc độ đúng là nhanh thật!

So với linh thuyền còn vèo vèo hơn!

Chỉ cần có linh trí là có thể dạy bảo! Sớm muộn gì nàng cũng sẽ tìm được cách trị nó.

Tạm thời thì thôi, muốn chạy thì chạy, coi như miễn phí ngắm phong cảnh, đỡ tốn ma khí, khỏi phải đi bộ!

Chỉ tiếc là nó chỉ chạy dưới đất chứ không biết bay. Nếu không, về sau khỏi cần cái mộc kiếm kia nữa!

Mộc kiếm thành thật đang nằm yên lặng: “……”

Ngươi nói chuyện thì nói chuyện, lôi ta vô làm chi?!

Ta mang ngươi bay còn vững hơn trăm lần, có bao giờ làm ngươi cong như cánh cung chưa?!

editor: bemeobosua

Cùng lắm cũng chỉ có mấy lần… ngã ngửa thôi!

Tốc độ của đôi giày kia đúng là dọa người, chỉ sau mười lăm phút, Phượng Khê đã bị nó “dẫn đường” chạy một mạch đến tận sau núi Thiên Xu Phong.

Xa xa hiện ra một biển hoa ngũ sắc rực rỡ, nàng lập tức nhớ đến lời Hoa trưởng lão từng nói, đây chính là cánh hoa hải.

Đúng rồi, người phụ trách Long Ngư Trì từng bảo: Thiên Cơ Phong có nuôi một bầy ong Kim Nhãn Lệ Phong, hay bay đến đây lấy mật.

Đừng bảo là mình xui xẻo mà đụng trúng bọn nó?

Dù nàng không sợ độc, nhưng bị ong chích cũng đau chứ đùa à!

Đang nghĩ ngợi thì liền thấy một bầy ong vàng chóe đang bay vo ve giữa hoa.

Phượng Khê lập tức kích phát mấy lá ma phù phòng ngự, còn mở luôn cả màn chắn ma khí.

Kết quả, điều khiến nàng không ngờ tới đã xảy ra.

Lược Nguyệt Đạp Vân thế mà lại vòng qua bầy ong đầy khéo léo.

Phượng Khê thấy vậy thì thở phào, xem ra con hàng này cũng biết phân nặng nhẹ.

Ai dè, ngay khoảnh khắc tiếp theo…

Nó bất ngờ quay đầu lại, hăng hái giẫm đạp thẳng lên đám hoa mà ong đàn đang hút mật!

“Ta dẫm! Ta dẫm! Ta dẫm dẫm dẫm!”

Phượng Khê: “……”

Ngươi sao mà… mất nết vậy?!

Không ngoài dự đoán, đàn ong lập tức hóa đàn điên, nổi giận gầm trời, toàn bộ đồng loạt bay vọt về phía nàng!

Đôi giày rút kinh nghiệm, nhanh chóng tăng tốc né ong, chỉ tiếc là tăng quá nhanh khiến eo nàng suýt thì bị vặn gãy!

Ngay sau đó, đôi giày này lại vui vẻ chạy lăng xăng trong biển hoa!

Cánh hoa tung bay, hương thơm ngào ngạt, cảnh tượng mỹ lệ vô cùng.

Nhưng Phượng Khê không có tâm tình mà thưởng thức gì hết, bởi vì đàn ong đã biến thành đàn điên!

Cả đám đuổi sát phía sau không tha, đôi mắt kép màu vàng vốn có giờ đã tức đến đỏ rực!

Loading...