Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 403
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
403. Nhị đường hội thẩm
Hoa trưởng lão và Túy trưởng lão đều bị Phượng Khê làm cho hoảng hốt vì những hành động ngốc nghếch của nàng.
Đứa nhỏ này có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm.
Hai người họ vốn đã khá vội vàng, nàng không những không ngăn cản mà còn làm như khuyến khích họ “Nên làm gì thì làm”?
Chẳng lẽ là để xem náo nhiệt sao?
Thế nhưng, hai người họ đã không thể mắng nữa.
Bởi vì tình huống này mắng nữa cũng không hay.
Hoa trưởng lão nhìn Phượng Khê, hỏi:
“Ngươi phá hoại đồ đạc của Luyện Đan Các sao?”
Phượng Khê lắc đầu.
“Ngươi có xông vào phòng luyện đan nào không?”
Phượng Khê lại lắc đầu.
“Ngươi có đánh ai trong số các luyện đan sư không?”
Phượng Khê tiếp tục lắc đầu.
Trong lòng Hoa trưởng lão đã an tâm phần nào.
“Họ Túy kia, ngươi nghe thấy chưa?
Tiểu nha đầu này chẳng làm gì ngoài việc đi dạo trong viện Luyện Đan Các, ngoài chuyện đó ra chẳng có gì cả. Còn ngươi, sao cứ nhất định phải làm khó nàng?”
Túy trưởng lão cười lạnh: “Nàng không làm gì sao? Nếu không phải ta có phấn đuổi trùng trên đầu, có lẽ đã bị nàng dẫn đám ong tới đây rồi!”
Hoa trưởng lão không mấy bận tâm nói: “Cho dù không có phấn đuổi trùng thì cũng không sao, ngươi da mặt dày như vậy thì làm gì cũng chẳng sao cả.”
Túy trưởng lão: “……”
Phượng Khê biết đã đến lúc phải lên tiếng.
Nàng tiến lại trước mặt Túy trưởng lão, cung kính thi lễ:
“Túy trưởng lão, tuy rằng lần này là một sự cố bất ngờ, nhưng dù sao cũng là do ta gây ra, thật xin lỗi!
Ta không chỉ phải xin lỗi ngài mà còn phải xin lỗi những người bị ảnh hưởng khác.
Tất cả đều là lỗi của ta, nếu ngài muốn đưa ta đi Chấp Pháp Đường thì không làm phiền ngài nữa, ta tự đi!
Tội gì thì ta chịu tội ấy, không có gì phải bàn cãi.”
Túy trưởng lão hơi bất ngờ, tiểu nha đầu này còn biết lý lẽ như vậy.
“Nếu đã thế, vậy ngươi đi Chấp Pháp Đường lĩnh tội đi!”
Phượng Khê có chút khó xử hỏi: “Ngài bảo ta đi Thiên Xu Phong Chấp Pháp Đường hay Thiên Cơ Phong Chấp Pháp Đường?
Lẽ ra ta là người Thiên Xu Phong nên phải đi Thiên Xu Phong Chấp Pháp Đường, nhưng mà chuyện này lại xảy ra ở Thiên Cơ Phong, không đi Thiên Cơ Phong Chấp Pháp Đường có phải không hợp lý không?
Hay là chúng ta đi thử hai đường hội thẩm một lần đi?
Rõ ràng là phải xác định tội danh để răn đe ta, phải không?”
Túy trưởng lão thấy Phượng Khê nói có lý, gật đầu đồng ý.
editor: bemeobosua
Hoa trưởng lão liếc mắt nhìn, hắn dám đảm bảo tiểu nha đầu này không phải kiểu người dễ dàng chịu thiệt thòi.
Dù sao, hắn cũng chẳng muốn dính vào chuyện này.
Phượng Khê đi theo Túy trưởng lão đến Thiên Cơ Phong Chấp Pháp Đường.
Khi chấp sự ở Chấp Pháp Đường nhìn thấy Túy trưởng lão và Hoa trưởng lão đến, liền vội vàng đứng dậy tiếp đón và khách sáo nói vài câu.
Túy trưởng lão ngắn gọn kể lại sự việc, rồi nói: “Ngươi truyền tin cho Chấp Pháp Đường của Thiên Xu Phong, bảo họ phái người qua đây.”
Chấp sự của Chấp Pháp Đường ngạc nhiên.
Ở mỗi địa phương đều có tranh chấp, đặc biệt là giữa Thiên Cơ Phong và Thiên Xu Phong, họ rất hay phân cao thấp với nhau.
Lần này Thiên Xu Phong gặp phải tình huống khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-403.html.]
Vì vậy, chấp sự nhanh chóng chuyển tin đến Chấp Pháp Đường của Thiên Xu Phong.
Lúc này, Hoắc chấp sự đang viết giấy tờ.
Dù Phượng Khê đã đưa ra sách hướng dẫn quy tắc, nhưng vẫn còn vài điểm cần chỉnh sửa thêm.
Trong khi viết, Hoắc chấp sự thầm nghĩ, tiểu nha đầu Huyết Vô Ưu thật là có chiêu trò mới!
Đúng lúc này, hắn nhận được tin từ Mai chấp sự.
Hoắc chấp sự trợn mắt.
Cái gì?
Huyết Vô Ưu đã chọc giận ong đàn sao?
Và còn dẫn đám ong đến Thiên Cơ Phong gây rối?
Thế này là sao? Thiên Xu Phong rộng lớn như thế mà không đủ gây ồn ào sao, nàng lại chạy tới Thiên Cơ Phong làm loạn?
Hoắc chấp sự vội vàng báo cáo lại với Âu Dương đường chủ.
Rất nhanh, hắn nhận được hồi âm từ Âu Dương đường chủ:
“Việc lớn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến không.”
Hoắc chấp sự: “……”
Vậy mà lại là kiểu xử lý này sao?
Nếu không biết rõ mối quan hệ giữa ngài và Huyết Vô Ưu, ta còn tưởng ngài là cha nàng đấy!
Hoắc chấp sự vừa lầm bầm vừa chạy đến Chấp Pháp Đường của Thiên Cơ Phong.
Lúc này, Hoa trưởng lão và Túy trưởng lão đang đứng cách nhau một chút, trong khi Mai chấp sự đang là người hòa giải.
Phượng Khê thì…… đang cố gắng tháo giày.
Cả nửa ngày mà không thể tháo ra được.
Nàng lúc này nhớ tới Ngũ sư huynh, nếu có hắn ở đây, chắc chắn sẽ giúp đỡ tháo giày cho nàng.
Đáng tiếc, Quân Văn vì Hoa trưởng lão đột ngột gọi tới trông coi Đa Bảo Các nên không thể đến giúp.
Hoa trưởng lão không nhịn được nữa, thấy nàng vật lộn với giày, liền nói:
“Đừng phí công vô ích, trừ khi ngươi thu phục được nó, nếu không chỉ có thể chặt đứt chân thôi.”
Phượng Khê: “……”
Trước đây Hoa trưởng lão từng giúp nàng giải vây, nàng thật sự rất cảm kích, nhưng giờ thì rõ ràng đang muốn trêu chọc nàng mà!
Biết rõ giày này khó tháo mà không nói cho nàng từ đầu sao?!
Không phải rõ ràng muốn xem nàng bị mắc kẹt sao?!
Ngay lúc này, Hoắc chấp sự tới nơi.
Vừa bước vào, hắn thấy Phượng Khê đang mếu máo nhìn mình.
Hoắc chấp sự vốn đang hơi bực bội vì Phượng Khê gây chuyện, nhưng khi thấy nàng có vẻ đáng thương, trong lòng hắn lại không đành lòng.
Dọc đường đi, hắn cũng đã hỏi qua, ngoài việc gây một chút xôn xao, Huyết Vô Ưu chẳng làm hại ai cả.
Có lẽ Thiên Cơ Phong chỉ đang làm to chuyện bé thôi!
Ngay lúc này, một người nổi giận đùng đùng bước vào Chấp Pháp Đường.
Hắn nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ngay trên Phượng Khê, nghiến răng nghiến lợi đi về phía nàng.
Phượng Khê thấy tình huống không ổn, vội vàng tránh sau lưng Hoa trưởng lão.
“Huyết Vô Ưu, ngươi trốn cũng vô dụng!
Chỉ vì ngươi tùy hứng làm bậy, khiến cho những con ong Kim Nhãn Lệ Phong trong đàn gần như đã ch.ết hết!
Ngươi có biết rằng đó là mấy trăm năm công sức của chúng ta không?!
Công sức chúng ta sắp tiêu tán hết rồi!
Dù ngươi ch.ết vạn lần cũng không thể đền bù thiệt hại này……”
Hoắc chấp sự nghe xong liền tái mặt.
“Xong đời rồi!”