Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 404
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
404. Đừng nói nữa… thiệt tình, đừng nói nữa!
Tâm trạng của Hoắc chấp sự lúc này… lạnh như băng luôn rồi.
Đám ong Kim Nhãn Lệ Phong kia chính là bảo vật trấn phong của Thiên Cơ Phong!
Địa vị của chúng cũng chẳng thua gì đám cá long ngư vây tím bên Thiên Xu Phong đâu.
Vậy mà Huyết Vô Ưu lại một phát làm cho tuyệt diệt cả ổ?!
Thảo nào Phùng trưởng lão tức đến phát rồ.
Âu Dương đường chủ còn dám giở bài "chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không" à?
Không đời nào!
Lần này Huyết Vô Ưu chỉ sợ là bị lột da bóc vảy mất thôi!
Hoa trưởng lão thì không ngờ sự tình lại nghiêm trọng đến vậy, ho khan một tiếng rồi nói:
“Lão Phùng à, ngươi bớt giận chút đi!
Nha đầu kia chắc cũng không phải cố ý, đều do đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân gây họa cả.
Giờ chuyện cũng xảy ra rồi, hay là chúng ta ngồi lại, thương lượng xem xử lý sao cho ổn?”
Nếu là ngày thường thì Phùng trưởng lão còn nể tình cho vài phần mặt mũi, nhưng hôm nay thì… khỏi nhé, ông nổi trận lôi đình luôn rồi!
Nghe xong, ông cười khẩy một tiếng:
“Cố ý hay không ta mặc kệ, ta chỉ biết đàn ong là do nàng chọc giận, thì nàng chính là đầu sỏ gây họa!
Hôm nay mà không cho ta một câu trả lời đàng hoàng, ta mặc kệ nàng là Thánh nữ Huyết Ma tộc, ta muốn nàng… đền mạng!
Ngoài ra, những tổn thất gây ra cũng phải để Huyết gia các ngươi bồi thường gấp bội!”
Hoa trưởng lão cười ha hả:
“Ngươi nói thế thì cũng hơi quá rồi, ong Kim Nhãn Lệ Phong quý thì quý thật, nhưng cũng không đến mức đụng tí là đòi mạng người…”
Chưa kịp dứt câu, Phùng trưởng lão đã cắt lời:
“Hoa trưởng lão, nếu ta nhớ không nhầm thì giờ này ngươi đáng ra đang trấn thủ Đa Bảo Các, sao lại có mặt ở đây chống lưng cho Huyết Vô Ưu?
Chẳng lẽ chuyện này cũng có phần của ngươi? Hay là ngươi với Huyết gia có quan hệ mờ ám gì?”
Phượng Khê ban đầu còn đang ngồi hóng như xem kịch, nhưng thấy Phùng trưởng lão bắt đầu chĩa mũi giáo về phía Hoa trưởng lão, nét mặt nàng lập tức trầm xuống.
“Phùng trưởng lão, chúng ta đang ở nơi xét xử, ai là nguyên cáo ai là bị cáo đều có quyền lên tiếng.
Ngươi là người kiện, ta là người bị kiện, thì ta cũng có quyền phản bác.
Làm ơn tuân thủ quy tắc xử án của Chấp Pháp Đường, đừng làm loạn lên.”
Mai chấp sự và Hoắc chấp sự vội đứng ra hòa giải, cuối cùng mới tạm ổn để Phùng trưởng lão chịu ngồi xuống.
Sau vài lời thăm hỏi xã giao, hai vị chấp sự cũng ngồi xuống.
Mai chấp sự vỗ bàn một cái:
“Huyết Vô Ưu, hiện ong uyển Phùng trưởng lão tố ngươi đã chọc giận ong đàn, khiến tổ ong gần như bị tiêu diệt toàn bộ. Ngươi có nhận tội không?”
Sở dĩ Mai chấp sự không nhắc đến các tội khác, là vì so với chuyện đàn ong, mấy cái còn lại chẳng khác gì bữa ăn sáng, thậm chí còn không đáng nói đến.
Phượng Khê hờ hững lên tiếng:
“Khoảng một canh giờ rưỡi trước, ta đến Đa Bảo Các nhận đôi giày Lược Nguyệt Đạp Vân này.
Không ngờ đồ vừa nhận đã bị lỗi, không điều khiển nổi, nó dẫn ta bay thẳng đến sau núi Thiên Xu Phong.
Ngay tại đó, ta bị một bầy ong lao vào tập kích.
Ai cũng biết ong Kim Nhãn Lệ Phong là ong độc, bị chúng đốt là cả người phát ban, ngứa ngáy đau đớn tột cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-404.html.]
Nếu không nhờ đôi giày kia tốc độ nhanh, có khi ta đã không còn mạng mà ngồi đây tranh luận rồi.
Ta muốn hỏi Phùng trưởng lão một câu: tại sao tổ ong Kim Nhãn Lệ Phong lại xuất hiện sau núi Thiên Xu Phong?
Vì sao không có ai canh giữ?
Vì sao không hề có biển cảnh báo?
Giờ ngược lại các ngươi đi kiện ta?
Xin lỗi nhé, ta mới là nạn nhân!
Ta mới là người đáng kiện đây này!
Thứ nhất, tổ ong vượt rào, thả ong loạn xạ, đe dọa đến an toàn đệ tử Thiên Xu Phong ta.
Thứ hai, người quản lý ong uyển lơ là trách nhiệm, khiến bầy ong gây họa!
Thứ ba, có dấu hiệu cố ý phá hoại quan hệ giữa hai phong Thiên Xu và Thiên Cơ. May cho các ngươi là phong chủ nhà ta lòng dạ rộng rãi, chứ gặp người khác thì đã trở mặt từ khuya!
Thứ tư, Phùng trưởng lão bịa đặt, bôi nhọ danh dự ta và cả Hoa trưởng lão, gây tổn hại nghiêm trọng đến uy tín chúng ta!
Tóm lại, ta không hề vi phạm môn quy.
Ngược lại, ong uyển các ngươi phải bồi thường cho ta và nghiêm túc xin lỗi.
À còn nữa, mấy năm qua thả ong ở địa phận Thiên Xu Phong ta, các ngươi có đóng phí đồng cỏ không?
Nghe đâu một vại mật ong Kim Nhãn Lệ Phong bán được mười vạn ma tinh, vậy ít nhất cũng nên bồi thường cho chúng ta một trăm triệu ma tinh chứ hả?”
Chấp Pháp Đường lập tức im phăng phắc.
Không chỉ bên trong, mà ngay cả các đệ tử đứng hóng ngoài cửa cũng há hốc mồm.
Miệng Hoắc chấp sự há đủ rộng để nhét cả quả trứng vịt!
Đừng nói nữa… thiệt tình, đừng nói nữa!
Nha đầu này đúng là lợi hại!
Không nói đâu xa, ta thấy nó nói rất có lý! Rất rất có lý luôn ấy!
Địa bàn Thiên Cơ Phong rộng thế, không giữ ong cho tử tế lại thả lén sang đất nhà người ta, giờ xảy ra chuyện lại trách người ta?
Khác gì nhà ngươi nuôi ch.ó xong để nó chạy qua nhà người ta ăn trộm bị đánh ch.ết, rồi còn đòi người ta bồi thường?!
Vô lý vừa thôi chứ!
Một hồi lâu sau, Phùng trưởng lão giận tím mặt, nghiến răng nói:
“Ngụy biện! Rõ ràng là ngụy biện!”
Phượng Khê chẳng hề sợ cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia, điềm nhiên nói:
“Ong uyển các ngươi thả ong vượt rào là sự thật rành rành.
Hơn nữa, đâu phải chuyện mới hôm nay mới có mà từ lâu rồi!
Lâu đến mức các ngươi quen luôn cái kiểu chiếm đất không trả, rồi còn cho là đương nhiên.
Còn chuyện đàn ong ch.ết ấy hả, đừng có đổ vấy lên đầu ta.
Tại sao ta nói thế?
Vì ngay trước đó, ở Luyện Đan Các, bọn ong Kim Nhãn Lệ Phong còn nhảy nhót vui vẻ, suýt nữa thì đốt cả Túy trưởng lão!
Phải không, Túy trưởng lão?”
Túy trưởng lão trong lòng chột dạ.
Tuy ông chắc rằng thuốc đuổi trùng không ảnh hưởng đến đám ong, nhưng… nhỡ đâu thì sao?
Nghĩ vậy, ông ta chậm rãi gật đầu:
“Đúng là trước đó ở Luyện Đan Các, bầy ong vẫn rất bình thường…”