Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 405
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
405. Miệng ta sao lại xui xẻo đến thế chứ?!
Phượng Khê lập tức nói:
“Nghe thấy rồi đó! Cho nên nói, đàn ong đến lúc sắp toi đời còn có sức gào 'không tốt' thì có gì kỳ quái?!
Dù gì cũng chẳng ai tận mắt chứng kiến, còn chẳng phải bên ong uyển các người nói sao thì mọi người tin vậy à?!”
Phùng trưởng lão tức đến nỗi tay run bần bật, chỉ vào Phượng Khê mà ngay cả một chữ cũng nghẹn họng không thốt nổi.
Hắn thực sự là… tức đến ói m.áu!
Đàn ong vừa quay về tổ đã gặp chuyện, bảo không liên quan đến nha đầu này, ai tin?!
Đúng lúc ấy, có người hớt hải chạy vào.
Là Nam Cung trưởng lão.
Lúc Phượng Khê xảy ra chuyện, Quân Văn đã lập tức truyền tin cho Nam Cung trưởng lão, chỉ là khi ấy ông đang bận việc ở Thiên Quyền phong nên tới chậm.
Vừa thấy Phùng trưởng lão sắp phát hỏa nhập ma, ông vội vàng trấn an vài câu, rồi hỏi rõ đầu đuôi sự tình.
Nghe xong, ông âm thầm đoán định trong lòng: nói về lý, tiểu nha đầu kia đúng là cũng có lý, nhưng ong uyển bên này lại đang bị thiên tai nhân họa giáng xuống đầu.
Nếu không dập được cơn giận của Phùng trưởng lão, thì dù lần này tiểu Vô Ưu có thoát nạn, cũng xem như đắc tội toàn bộ Thiên Cơ Phong, không thể nào tiếp tục ở lại Lang Ẩn Uyên.
Đáng tiếc thay!
Nam Cung trưởng lão còn đang phát sầu, liền nghe thấy Phượng Khê cất giọng:
“Phùng trưởng lão, có phải ngài đang rất tức giận? Có phải cảm giác như bị dồn đến đường cùng, không còn gì để cãi phải không?”
Phùng trưởng lão: “……”
Cái con nha đầu này thật độc miệng!
Ngươi đã khiến ta tức đến á khẩu không trả lời được, giờ còn đổ thêm muối vào vết thương?!
Phượng Khê thản nhiên nói tiếp:
“Lúc nãy ngài chỉ trích ta, ta cũng có cảm giác hệt như ngài vậy đó.
Ngài thấy ấm ức, ta cũng thấy không cam tâm.
Nói cho cùng, chuyện hôm nay hai bên đều có lỗi, chẳng ai vô can cả.
Dù không xảy ra chuyện hôm nay, quản lý đàn ong kém như vậy, sớm muộn cũng sinh biến.
Ta nói thế, chẳng lẽ sai à?”
Phùng trưởng lão mặt mày tái mét, câm nín như hến.
Dù không muốn cũng phải thừa nhận: quản lý ong thật sự có lỗ hổng.
Ban đầu còn có người theo dõi, nhưng thấy lâu nay yên ổn chẳng có gì, liền thả cho đàn ong tự do bay đến sau núi Thiên Xu Phong hút mật hoa.
Đúng là sơ suất.
Phượng Khê lại tiếp:
“Ta đoán đến giờ ngài vẫn cho rằng, đàn ong sang sau núi Thiên Xu Phong hút mật chẳng có gì đáng nói, lỗi chỉ là không có ai đi theo mà thôi, đúng không?”
Phùng trưởng lão vẫn không đáp.
“Vậy nên á, ta thấy chuyện hôm nay ngược lại lại là… chuyện tốt.
Ngài đừng vội nổi giận, nghe ta nói xong đã.
Trong mắt ngài, chẳng phải chỉ là sang bên Thiên Xu phong hút chút mật thôi sao?
Hoa dại mọc thì cũng mọc rồi, chẳng lẽ không thể biến chúng thành giá trị gì đó à?
Nhưng ngài lại không nghĩ tới, người bên Thiên Xu phong họ sẽ nghĩ sao?
Thấy các vị bên Thiên Cơ Phong các ngươi ăn trên ngồi trốc, há chẳng phải sẽ bất bình?
Người ta sẽ nghĩ các ngươi ỷ thế h.i.ế.p người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-405.html.]
Nếu chẳng may có chuyện xảy ra, vết rách lòng kia sẽ bị phóng đại vô hạn, đến khi đó hai phong tranh đấu là điều tất yếu.
Thiên Cơ Phong và Thiên Xu Phong bất hòa, hai bên kéo bè kết cánh, năm phong còn lại cũng chẳng thể đứng ngoài.
Tới lúc đó, Lang Ẩn Uyên tan hoang là điều có thể thấy trước!
Đừng cho rằng ta nói ngoa. Có câu: 'Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến', việc nhỏ không xử lý, sẽ thành đại họa!
editor: bemeobosua
Ngài không tin, cứ cho người đi nghe ngóng xem, người bên Thiên Xu phong có bất mãn với đàn ong và Thiên Cơ Phong không?
Ta mới đến vài ngày thôi, đã nghe thấy không biết bao nhiêu lần người ta bàn tán chuyện này rồi đấy.
Hoa trưởng lão, có phải không?”
Hoa trưởng lão: “Ờ... đúng, đúng vậy…”
Giống như ta từng nói với nó về biển hoa… Ai da, miệng ta kiểu gì mà thiếu đức đến thế chứ?!
Nhưng mà nha đầu này nói cũng chẳng phải không có lý… Thiên Cơ Phong làm việc thế này, đúng là chẳng ra sao cả.
Thả ong hút mật thì cũng được đi, nhưng chí ít cũng phải chia cho Thiên Xu phong chút ngon ngọt chứ!
Đằng này, ong nhà ngươi ăn hết, ong người ta thì vì sợ không dám bén mảng tới biển hoa!
Còn chưa dứt lời, Phượng Khê lại nói tiếp:
“Thêm nữa, Kim Nhãn Lệ Phong tuy độc không mạnh, nhưng cũng phải xét tình huống.
Nếu đang tu luyện đến đoạn then chốt mà gặp bầy ong phát điên tấn công, nhẹ thì hao tổn tu vi, nặng thì mất mạng như chơi.
Mà biển hoa lại gần thủy đàm, nơi các đệ tử thân truyền thường lui tới tu luyện.
Chỗ đó không chỉ có người Thiên Xu Phong, mà sáu phong còn lại cũng đều tới.
Nếu đang tu luyện mà ong nổi điên... thử hỏi hậu quả ai gánh?
Bọn họ là tương lai của Lang Ẩn Uyên!
Lúc đó, ngài gánh nổi không? Hay là ong uyển các người gánh nổi?!”
Phùng trưởng lão mồ hôi lạnh chảy như suối.
Bị nha đầu thúi này nói cho một hồi, hắn có cảm giác bản thân như thành tội nhân thiên cổ, ác nhân số một Lang Ẩn Uyên!
Phượng Khê cười tươi như gió xuân, tổng kết:
“Cho nên nha, lần này đàn ong gặp chuyện… ta thấy là chuông cảnh báo cho ong uyển, chẳng phải chuyện xấu, đúng không?”
Phùng trưởng lão: “……”
Ngươi nói thì nghe như có lý lắm đấy, nhưng ta vẫn hận không thể bóp ch,ết ngươi!
Đúng lúc ấy, có người hớt hải lao vào.
“Phùng trưởng lão! Đám ong Kim Nhãn Lệ Phong … chúng nó…”
Phùng trưởng lão thở dài, ra chiều đã đoán được kết cục, buồn bã nói:
“Ch,ết cả rồi đúng không?
Ta biết mà, chúng nó chắc chắn không sống nổi.
Haiz, đều tại ta, đều là ta tạo nghiệt…”
Người kia mặt mày hốt hoảng, lắc đầu lia lịa:
“Không! Không ch.ết! Chúng nó… chúng nó đều dị hoá thành Xích Nhãn Lệ Phong rồi!”
Phùng trưởng lão chộp lấy cổ hắn:
“Ngươi nói cái gì?! Ngươi nhắc lại lần nữa coi?!”
Người kia thiếu chút bị siết ch.ết ngay tại chỗ, may nhờ Nam Cung trưởng lão nhanh tay cứu kịp.
“Khụ khụ! Ta nói… đám ong Kim Nhãn Lệ Phong kia đều dị hóa thành Xích Nhãn Lệ Phong rồi!!”
Phùng trưởng lão nghe xong liền trợn mắt ngã xuống xỉu tại chỗ.