Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 406
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
406. Ta đúng là kẻ chẳng ra gì!
Túy trưởng lão vội vã lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, mở nắp rồi đặt dưới mũi Phùng trưởng lão quơ quơ mấy cái. Chẳng bao lâu sau, Phùng trưởng lão đã tỉnh lại.
Phượng Khê nhìn Túy trưởng lão mà mắt sáng rực.
Lão già này đúng là có chút hàng xịn đó!
Tuy trong thức hải nàng có lưu không ít đan phương, nhưng chẳng rõ vì niên đại quá lâu đời hay nguyên nhân gì khác, rất nhiều dược liệu ghi trong đó đều đã tuyệt chủng từ lâu.
Thành ra, hiện giờ số lượng đan phương nàng thực sự có thể dùng cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Phùng trưởng lão vừa tỉnh dậy, giọng run run hỏi:
“Ngươi nói… ngươi nói Kim Nhãn Lệ Phong Lệ Phong dị hoá thành Xích Nhãn Lệ Phong?!”
Sau khi được khẳng định, Phùng trưởng lão liền… khóc, rồi lại cười, rồi lại khóc…
Phượng Khê thoáng sợ hãi, khẽ hỏi Túy trưởng lão:
“Phùng trưởng lão… ông ấy, không sao chứ?”
Trông như sắp phát điên đến nơi rồi kìa!
Túy trưởng lão liếc nàng một cái sắc lẻm, không thèm đáp.
Phượng Khê cũng không buồn để ý, bởi nhìn thái độ của lão thì chắc là không có gì đáng ngại thật.
Ngược lại, Nam Cung trưởng lão vì sợ nàng lo lắng, liền hạ giọng giải thích:
“Phùng trưởng lão là vì quá vui mừng đấy!
Kim Nhãn Lệ Phong có tỷ lệ dị hoá thành Xích Nhãn Lệ Phong cực kỳ thấp, mười vạn con chưa chắc có nổi một con.
Lần này cả bầy ong chín phần mười đều dị hoá… bảo sao ông ấy không mừng rơi nước mắt chứ?!”
Phượng Khê thật ra cũng đã đoán ra tám chín phần, nhưng vẫn hỏi lại:
“Ý ngài là… Xích Nhãn Lệ Phong còn mạnh hơn cả Kim Nhãn Lệ Phong sao?”
Chưa đợi Nam Cung trưởng lão trả lời, Phùng trưởng lão đã hít một hơi thật sâu, kích động nói:
“Mạnh hơn nhiều!
Mật của Xích Nhãn Lệ Phong quý hơn mật Kim Nhãn Lệ Phong gấp mấy lần, ngay cả tổ ong, sáp ong cũng đều là vật báu khó cầu.
Hơn nữa, năng lực thích ứng của Xích Nhãn Lệ Phong cũng mạnh hơn, nuôi dưỡng cũng dễ hơn nhiều.
Mấu chốt là trước đây nếu có dị hoá cũng chỉ được một hai con, căn bản không thể gây giống, nhưng giờ thì khác! Dị hoá nhiều đến thế, chắc chắn trong đó sẽ có ong chúa!
Mà có ong chúa thì… có thể duy trì nòi giống về sau rồi!
Ta… ta nằm mơ cũng không dám mơ tới có ngày được tận mắt thấy bầy Xích Nhãn Lệ Phong thế này… cho dù bây giờ ta có c.hết… cũng cam lòng rồi…”
Phượng Khê nghe vậy, không khỏi cảm thán: Lang Ẩn Uyên quả là nơi thú vị.
Có kẻ lười biếng ăn không ngồi rồi, có kẻ tham lam xảo trá, có loại ba phải gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng cũng có những người như Nam Cung trưởng lão và Phùng trưởng lão, đem cả tâm huyết dồn vào chuyên môn.
editor: bemeobosua
Cũng có lẽ vì vậy mà Lang Ẩn Uyên vẫn có thể tiếp tục truyền thừa cho tới nay.
Phùng trưởng lão càng nói càng xúc động, ánh mắt nhìn Phượng Khê cũng trở nên vô cùng nhiệt tình:
“Huyết Vô Ưu, lần này thật sự nhờ có ngươi!
Nếu không có ngươi, Kim Nhãn Lệ Phong sao có thể dị hoá thành Xích Nhãn Lệ Phong chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-406.html.]
Ngươi chính là công thần! Đại công thần!”
Phượng Khê thầm nghĩ: Ngươi á, trở mặt nhanh thật đó.
Rõ ràng lúc trước còn đòi đánh đòi gi,ết ta, giờ lại nâng ta lên thành "đại công thần" rồi?
Nếu là người khác, có khi lúc này sẽ hạ mình nói vài câu khiêm tốn sến sẩm, nhưng Phượng Khê tất nhiên không ngốc đến thế.
Nàng cười nhẹ nhàng:
“Phùng trưởng lão, ta không dám nhận công đâu, tất cả cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp thôi.
Đừng để ý mấy lời ta nói lúc trước, thực lòng trong lòng ta vẫn rất áy náy.
Giờ mọi việc đã có kết quả tốt đẹp, ngài không trách ta, ta so với ai khác đều mừng hơn nhiều.”
Nghe xong lời này, tâm tình Phùng trưởng lão liền trở nên cực kỳ phức tạp.
Đúng là một đứa nhỏ tốt nha!
Ta lúc trước sao lại cảm thấy chướng mắt nàng nhỉ?
Ta thật đúng là… cái đồ chẳng ra gì mà!
Phượng Khê sợ ông xấu hổ, liền khéo léo chuyển chủ đề:
“Phùng trưởng lão, tại sao Kim Nhãn Lệ Phong lại dị hoá thành Xích Nhãn Lệ Phong vậy? Chẳng lẽ là do… chơi với ta vui quá, kích động quá nên đột nhiên biến dị?”
Phùng trưởng lão: “…”
“Một phần nguyên nhân đúng là vì chúng quá kích động, dẫn tới trong cơ thể xảy ra biến hoá nhất định. Nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ để dị hoá.
Nguyên nhân then chốt chính là do bị ngươi dẫn tới Luyện Đan Các, hít phải sương mù do nước suối Thiên Thủy Thần Đàm bốc lên, mới xúc tác được quá trình dị hoá.
Nói chung là đúng thời, đúng chỗ, đúng người. Chỉ cần giữa đường có chút biến cố, đều sẽ không thể thành công.”
Túy trưởng lão ở bên cạnh thầm nghĩ: Chưa chắc đâu! Có khi là do ta rắc ít phấn đuổi côn trùng cũng nên!
Nhưng lời này lão chỉ dám nghĩ, không dám nói ra, bằng không chuyện vừa rồi giúp Huyết Vô Ưu làm chứng e là khó mà giải thích cho xuôi.
Phượng Khê nghe xong, khẽ thở dài cảm thán, rồi nói:
“Phùng trưởng lão, tuy mọi việc đã kết thúc tốt đẹp, nhưng những lời ta nói lúc trước đều là thật lòng. Mong ngài cũng hãy để tâm đến.
Không nói đâu xa, Xích Nhãn Lệ Phong chắc chắn độc tính cũng mạnh hơn Kim Nhãn Lệ Phong chứ nhỉ?
Ngài nhớ phải tăng cường quản lý Ong Uyển, tránh để xảy ra điều gì ngoài ý muốn.”
Phùng trưởng lão gật đầu lia lịa:
“Yên tâm! Những lời ngươi nói, ta đều ghi nhớ cả!
Ta vẫn còn lo cho bầy ong lắm, phải về Ong Uyển xem ngay mới được. Mấy chuyện khác, đợi mọi việc lắng xuống, ta sẽ tìm ngươi trò chuyện sau!”
Phượng Khê hiểu rõ nỗi lo lắng của ông, liền nói mấy câu khách sáo rồi tiễn ông ra khỏi Chấp Pháp Đường.
Túy trưởng lão thì từ đầu tới cuối vẫn canh cánh chuyện bị nàng ép làm chứng, bèn hừ lạnh một tiếng:
“Ong xong rồi, thế còn chuyện của Luyện Đan Các chúng ta tính sao đây?”
Phượng Khê cười tít mắt:
“Túy trưởng lão, ngài thật biết nói đùa!
Ngài lúc trước đã giúp ta nói đỡ, làm sao có thể truy cứu một chút lỡ lời bé xíu của ta chứ?
Có điều, lòng ta đúng là áy náy, hay là để ta tới Luyện Đan Các làm tạp dịch vài ngày cho ngài đi!
Dọn phân, rửa chuồng, làm gì cũng được! Ngài mà cần thí nghiệm thuốc, ta cũng tình nguyện làm vật thử!”