Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 409

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:42:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

409. Tuổi còn nhỏ đã phải nếm mùi nhân gian hiểm ác.

Sắc mặt Quý Hoằng hơi khó coi.

Ngươi tưởng chỗ ta là tiệm bán dược liệu chắc?

Còn lại mua... một nồi?!

“Hừ! Mau đi xào dược cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!”

Phượng Khê cười tít mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi:

“Không khách khí? Vậy không khách khí kiểu gì vậy?

Quý quản sự à, ta cũng phải nhắc ngươi một câu, ta là người được Túy trưởng lão điều tạm đến, không phải đệ tử chính quy của Luyện Đan Các các ngươi đâu nhé.

Biết ‘điều tạm’ là gì không?

Là tới để giúp đỡ, chứ không phải tới để bị ngược đãi!

Ngươi đối xử với ta như vậy có phù hợp không?

Ta nghi ngờ ngươi hiểu sai ý của Túy trưởng lão rồi. Người bảo ta đến đây rèn luyện, là để tích lũy kinh nghiệm, chứ không phải để ngươi tha hồ tra tấn!

Không tin hả? Vậy ta với ngươi đi gặp Túy trưởng lão đối chất một trận cũng được!”

Quý Hoằng: “…”

Dù Túy trưởng lão thực sự muốn ta hành hạ ngươi, lẽ nào lại thừa nhận công khai?!

“Huyết Vô Ưu, ngươi đừng ở đây ngậm m.áu phun người!

Không mau đi xào dược, ta sẽ nhốt ngươi vào phòng hong thuốc!”

Phượng Khê đã nghe đám đệ tử kháo nhau về cái “phòng hong thuốc” ấy, chuyên dùng để phơi dược liệu, bên trong nóng đến mức người thường vào đó một lát là muốn xỉu.

Tuy nàng có tích hỏa châu, không sợ nóng, nhưng mà Quý Hoằng cầm một vạn ma tinh của nàng mà còn bày trò thế này, đúng là không hiểu quy củ.

“Quý quản sự à, nãy giờ ngươi ra ngoài lâu thế, chẳng lẽ thật sự đi... khám bệnh?

Ta cho ngươi cơ hội là để ngươi đi điều tra lai lịch của ta, chứ không phải để ngươi thật thà như vậy!

Thôi được, ta giúp ngươi tiết kiệm công sức.

Ta, Huyết Vô Ưu, Thánh cô Huyết Ma tộc!

Thân phận này ở Lang Ẩn Uyên có thể không quá hữu dụng, nhưng ta là người được Nam Cung trưởng lão và Hoa trưởng lão đích thân che chở.

Hai người họ vì ta mà không ngại đối đầu với ong uyển lẫn Túy trưởng lão, ngươi nghĩ trong lòng họ ta là thân phận thế nào?

Còn nữa, vì sao Chấp Pháp Đường phái người lập tức chạy tới?

Không phải vì sợ ta gặp chuyện bất trắc sao?

Mối quan hệ bên trong ra sao, ta không cần nói ngươi cũng nên hiểu rồi.

Đừng nói là ta dùng tiền mua nghỉ phép, kể cả ta muốn... chơi hoành hành chút, ngươi cũng chẳng làm gì được ta đâu.

Ngươi ép ta đi xào dược, được thôi, ta sẽ xào, nhưng ta đảm bảo một nồi dược của ta thôi là đủ khiến cả Luyện Đan Các ngập trong khói đặc cuồn cuộn!

Ngươi nếu thấy vậy là thích hợp thì ta đi xào ngay!”

Sắc mặt Quý Hoằng lúc xanh lúc trắng, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm.

Đúng là Huyết Vô Ưu gây ra chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể yên ổn không sao, chắc chắn phía sau có người che chở.

Dù là Nam Cung trưởng lão hay Hoa trưởng lão, đều không phải người hắn có thể đắc tội.

Túy trưởng lão dù có chủ ý để hắn dạy dỗ nàng, nhưng lỡ xảy ra chuyện, cũng chưa chắc đã bênh vực hắn.

Nhưng nếu cứ thế bị dằn mặt, hắn lại mất hết thể diện…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-409.html.]

Đang xoắn xuýt, chợt nghe Phượng Khê “phụt” một tiếng bật cười:

“Quý quản sự, nãy giờ ta chỉ đùa ngài thôi mà!

Ta vừa nghe bên kia mấy vị sư huynh nói bên dược lò có chút vấn đề, ngài mau qua đó xem thử đi!”

Quý Hoằng mặt cứng lại: “Thật sao? Vậy ta qua xem một chút.”

Nói rồi quay người bỏ đi, một vạn ma tinh cũng không trả lại cho nàng.

Lúc này, đám đệ tử vây quanh Phượng Khê cũng thức thời giải tán.

Phượng Khê thì bắt đầu nghiên cứu đôi Lược Nguyệt Đạp Vân trước mặt.

Tiểu Hắc Cầu kia mới nói kháy nó mấy câu, ai ngờ nó thật sự ngu ngốc đi xào dược, nhìn là biết IQ có vấn đề.

Đối với loại “đồ ngốc” này, phải dỗ ngọt mới trị được.

Nàng chẳng tin lời Hoa trưởng lão nói cái gì “nó phản chủ”, chỉ là... bậc thang để leo xuống thôi.

Nàng cười tủm tỉm, truyền thần thức vào đôi giày:

“Được mang đôi bảo ủng này thật khiến ta vô cùng hạnh phúc!

Từ giờ, ta gọi ngươi là Bảo Nhi nhé!”

Đôi Lược Nguyệt Đạp Vân rõ ràng rất hài lòng với cái tên đó, phấn khích xoay tròn tại chỗ!

Nó xoay, Phượng Khê cũng phải xoay theo.

Liên tiếp mấy chục vòng!

Phượng Khê? Trở thành con quay nhỏ! Nhưng nàng rất hài lòng với khả năng giữ thăng bằng của mình.

Người khác chắc giờ đã thấy trời đầy sao rồi.

“Bảo Nhi à~ Trước kia ta mắng ngươi, còn dùng thần thức ‘gõ đầu’ ngươi là ta sai rồi~

Ta xin lỗi nha~ Ngươi thông minh hiểu chuyện như vậy, chắc chắn không giận ta đúng không?”

Tuy Bảo Nhi không biết nói, nhưng Phượng Khê vẫn cảm nhận được nó đã bị nàng lừa ngoạn mục.

Thế là nàng tiếp tục:

“Người ta nói ngươi trời sinh phản cốt, chỉ thích nghe lời ngon tiếng ngọt, ta thấy sai hoàn toàn!

Bảo Nhi nhà ta là đôi giày thông minh nhất, hiểu chuyện nhất, lợi hại nhất thiên hạ, sao lại không nghe lời chủ nhân như ta được chứ?

Nào, dừng lại nào!”

Biu! — Bảo Nhi lập tức dừng lại.

Phượng Khê tiếp lời: “Đi nào, chạy tới cửa sân rồi dừng lại!”

Bảo Nhi quả nhiên ngoan ngoãn mang nàng chạy tới tận cửa sân rồi dừng lại đúng chỗ.

Phượng Khê cười rạng rỡ như đóa hoa:

“Ai da~ Bảo Nhi à! Ngươi thật sự quá lợi hại!

Làm sao trên đời lại có đôi giày vừa đẹp, vừa đáng yêu, vừa hiểu chuyện lại còn mạnh mẽ như ngươi nhỉ?

Mau, cởi ra, để ta ngắm kỹ ngươi một chút!”

Bảo Nhi còn ngây thơ tuân lệnh, lập tức tuột khỏi chân Phượng Khê.

Phượng Khê cười híp mắt, xách nó lên… nhét thẳng vào nhẫn trữ vật.

Không nghe lời? Nhốt lại!

Bảo Nhi đáng thương vừa lọt vào nhẫn trữ vật đã bị đám gia tộc trong Núi Sông Càn Khôn đè cho một trận tơi tả.

Còn chưa lớn mà đã nếm mùi nhân gian hiểm ác...!

Loading...