Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:49:33
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
41. Chợt không muốn mở miệng
Phượng Khê cuống quít vận linh lực, hóa ra một đạo dây đằng cuốn lấy cái bóng phi kiếm kia, kết quả chưa kịp đắc ý thì rắc một tiếng—bị nó c.h.é.m cho nát như tàu hũ thiu.
Mà cái bóng phi kiếm kia còn rung rung hai cái, cứ như đang… cười nhạo nàng vậy.
Phượng Khê khóe môi giật giật, cười lạnh một tiếng, kết ấn lia lịa, vèo vèo mấy chục đạo dây đằng khác bay ra, quấn chặt phi kiếm hư ảnh như gói bánh chưng ngày Tết!
Một lát sau, đám dây đằng ấy lại lần nữa tan thành mây khói.
Phượng Khê không bỏ cuộc, tiếp tục kết ấn: “Mấy chục sợi không đủ thì ta chơi mấy trăm sợi! Xem rốt cuộc ai hao linh lực hơn ai!”
Quân Văn ở bên cạnh nhìn thấy phi kiếm bị quấn thành cái kén, mặt nghệt ra: “……”
Tiểu sư muội cư nhiên… biết trùng ấn?!
Huynh còn chưa học tới đoạn ấy đâu đó!
Kim Đan kỳ mà thế này thì còn để người ta sống nữa không?
Đúng lúc này, lại có năm đạo phi kiếm hư ảnh lăng không đánh tới.
Quân Văn không kịp nghĩ nhiều, rút kiếm nghênh chiến.
Phượng Khê cũng vừa lúc đánh tan xong cái bóng phi kiếm ban nãy, liền gia nhập chiến cuộc.
Chẳng mấy chốc nàng phát hiện, dù nàng có thể một lúc phóng xuất hàng tá dây đằng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khống chế được hai đạo kiếm thế cùng lúc.
So với nàng, Quân Văn mới thực sự là đỉnh của chóp.
Không phải huynh ấy dùng sức trâu, mà là đánh rất bài bản, tiêu hao linh lực hợp lý, một chiêu một thức đều chuẩn không cần chỉnh.
Kiếm đạo thiên tài, danh bất hư truyền!
Đến khi đợt công kích chấm dứt, trên vai trái Quân Văn có dính chút máu, nhưng cũng chỉ là thương ngoài da, không đáng lo.
Phượng Khê thì vẫn ổn, được ngũ sư huynh che chở kỹ, lông tóc không tổn hao gì.
Quân Văn chưa kịp băng bó, đã vội quay sang hỏi:
“Tiểu sư muội,sao muội biết trùng ấn? Ai dạy muội?”
Phượng Khê mặt mũi đầy dấu hỏi: “Trùng ấn là cái gì?”
Quân Văn: “……”
Khi biết nàng là tự nghĩ ra lung tung, cả người hắn liền cứng đơ như khúc gỗ.
…Bất quá, nghĩ đến mình ban nãy kiếm khí tung hoành, oai phong lẫm liệt, lòng tin của hắn nhanh chóng phục hồi.
Hắn vỗ ngực:
“Tiểu sư muội, tuy muội mạnh nhưng kiếm đạo thì vẫn còn non lắm.
Muốn đánh lui kiếm thế thì trước phải hiểu đó là kiếm thế gì, rồi mới tìm sơ hở mà phá giải.
Tỷ như vừa rồi, toàn bộ là Tấn chi kiếm thế, nhanh như chớp, nhưng khuyết điểm là nhiều sơ hở. Tốc độ của nó chính là để che đi điểm yếu đó.
Cho nên, ta với muội không cần phải gấp, chỉ cần tìm đúng điểm yếu, ra tay đúng lúc, là thắng!”
Hắn giảng giải một hồi, cảm thấy phong thái sư huynh của bản thân tăng vọt, thần sắc càng lúc càng tự tin.
Sau đó tiếc nuối nói:
“Chỉ đáng tiếc là huynh không mang theo kiếm dư… Nếu có thì có thể chỉ điểm cho muội vài chiêu.”
Phượng Khê nghe vậy, đột nhiên nhớ ra trong nhẫn trữ vật còn có một thanh… mộc kiếm.
Nàng lôi ra, hí hửng:
“Ngũ sư huynh, dạy muội đi! Bái sư trước đã!”
Quân Văn vừa nhìn thấy thanh mộc kiếm:
“…… Tiểu sư muội, muội nhặt được thanh kiếm gỗ rách nát này ở đâu vậy?
Dù không thể ký khế ước phi kiếm cũng nên dùng loại… giống kiếm một tí chứ?
Thứ này phỏng chừng… c.h.é.m gà con còn không chết.”
Phượng Khê vẫn cười toe toét:
“Muội nhặt bừa thôi. Ban đầu tính vứt xuống bếp làm củi đun, mà quên mất tiêu. Nhưng không sao, miễn là kiếm thì học được hết. Mau dạy muội đi!”
Quân Văn gật đầu bất đắc dĩ:
“Thôi được. Vậy ta dạy muội Huyền Thiên Kiếm Pháp của tông môn.
Đây không phải loại có thể học trong một sớm một chiều, trước hết để muội lĩnh hội một chút đã.
Ta diễn một lượt, rồi sẽ dạy từng chiêu.”
Dứt lời, Quân Văn bắt đầu luyện kiếm.
Ngày thường cà lơ phất phơ là thế, nhưng khi xuất kiếm, hắn liền như đổi sang một người khác—khí thế lẫm liệt, thân pháp dứt khoát, thật sự rất có mị lực!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-41.html.]
Đến khi luyện xong, hắn quay lại:
“Tiểu sư muội, giờ ta dạy muội chiêu đầu tiên, Kim Bằng Giương Cánh—”
Hắn còn chưa nói hết đã thấy Phượng Khê cầm mộc kiếm… luyện luôn một lượt.
Dù có chút gượng gạo, nhưng từng động tác đều rất chính xác, chỉ là chưa đủ mượt mà mà thôi.
Nàng luyện xong, ngoái đầu hỏi:
“Ngũ sư huynh, ta luyện như vầy đúng không? Ngươi luyện nhanh quá ta nhìn không kịp, đành nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, đừng cười ta nha~”
Quân Văn:...
Đột nhiên không muốn nói chuyện.
Đến khi đợt công kích tiếp theo tới, Phượng Khê đã có thể miễn cưỡng vận dụng Huyền Thiên Kiếm Pháp.
Chỉ tiếc cây mộc kiếm quá… “kéo chân sau”.
Tuy nàng có thể rót linh lực vào đó, nhưng không thể khiến nó như phi kiếm của Quân Văn, bay lên công kích hoặc thu phóng tự nhiên.
Phượng Khê vẫn luôn siết chặt chuôi kiếm, cố gắng cảm nhận thứ mà Quân Văn gọi là… kiếm thế.
Kết quả: Không thu hoạch được gì.
Bởi vì né hơi chậm một chút, Quân Văn bị sượt qua một kiếm, xước tí da.
Hắn vừa bôi thuốc vừa an ủi:
“Tiểu sư muội, đừng sốt ruột quá. Hiểu được kiếm thế không phải chuyện đơn giản đâu.
Nói trong Huyền Thiên Tông mình đi, biết được kiếm thế cũng chỉ cỡ vài trăm người, mà hiểu được hai loại? Đếm trên đầu ngón tay.
Tuổi còn trẻ mà lĩnh ngộ được hai loại ấy à… chỉ có ta!”
Hắn càng nói càng thấy khí chất đại sư huynh của mình lên vùn vụt, biểu cảm cũng càng lúc càng đắc ý, cứ như thể kiếm đạo tổ tông nhập thân.
Phượng Khê: “Huynh đang an ủi muội hay tranh thủ cơ hội thổi phồng bản thân thế?”
Dĩ nhiên nàng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Sau đó trong lúc chiến đấu không ngừng tìm cảm giác, không ngừng lĩnh ngộ… và rồi… vẫn là chẳng ngộ ra cái gì ráo.
Nàng lườm cây mộc kiếm trong tay, bất mãn nói:
“Ngũ sư huynh, muội thấy không phải muội không có ngộ tính, mà là cái kiếm nát này nó không được!
Ra ngoài ta phải đi Vạn Kiếm Bích thử lại, biết đâu lần này có thể nhận được phi kiếm!”
Quân Văn che ngực, vỗ vỗ trái tim yếu đuối, cười gượng:
“Ờ, ta cũng thấy lần này muội nhất định sẽ thành công...”
Thôi thì lúc này đừng dội gáo nước lạnh vào đầu tiểu sư muội nữa, ra ngoài rồi nói sau.
Không hiểu sao, Quân Văn bỗng thấy lạnh sống lưng.
Hắn vừa định thần thì thấy… phi kiếm của mình vù vù rung lên từng đợt như chuông báo động cháy lớn, nghe mà sợ thắt cả tim.
Ngay sau đó — vô số phi kiếm hư ảnh từ bốn phương tám hướng xông về phía hai người!
Quân Văn suýt ngất!
Đừng nói hắn là thiên tài kiếm đạo, dù có là tổ tông của kiếm đạo, gặp cảnh này cũng phải gào lên: “Con mọe nó!” rồi chạy trối chết!
Phượng Khê phản ứng siêu nhanh, kéo ngay Quân Văn chui tọt vào trong phụ động trốn.
Đám phi kiếm kia thì như ruồi không đầu, đ.â.m loạn tứ tung khắp Vạn Kiếm Động. Đâm chán chê thì… tự nhiên bắt đầu quay sang… c.h.é.m nhau!
Dù chỉ là trạng thái nhược hóa của kiếm thế, nhưng sát khí cùng huyết khí vẫn khiến cả hai cảm thấy rợn tóc gáy, như có thể xé tan không khí bất cứ lúc nào.
Khoảng hai canh giờ sau, toàn bộ kiếm hư ảnh đều tan biến.
Quân Văn lúc này mới thở phào, cười như vừa từ quỷ môn quan bò về:
“Còn sống… còn sống… hú hồn hú vía!
Lần này đúng là nhặt được cái mạng!”
Nhưng rất nhanh, hắn muốn khóc.
Bởi vì chờ đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy đợt công kích kiếm thế nào nữa.
Một cảm giác chẳng lành trào lên trong lòng.
Hắn dần dần ý thức được — đám kiếm thế ấy, không phải tạm nghỉ, mà là bị tiễn hết cả rồi!
Hắn chột dạ quay sang nhìn Phượng Khê, giọng run run:
“Tiểu sư muội… lần này hai chúng ta… toang thật rồi!”
Địa vị của Vạn Kiếm Động trong Huyền Thiên Tông chỉ sau mỗi Vạn Kiếm Bích. Danh nghĩa là nơi phạt đệ tử, nhưng thực chất là chỗ cho đệ tử rèn luyện lĩnh ngộ kiếm thế.
Từ lúc lập tông đến nay, vô số đệ tử xuất sắc đều từ nơi này mà trưởng thành.
Vậy mà giờ, hắn với tiểu sư muội, trong lúc chơi dại đã làm tan nát toàn bộ kiếm thế trong động.
Hai người bọn họ… chính là tội nhân trời không dung, đất không tha!
Có c.h.ế.t một vạn lần cũng không rửa hết tội!